Tiêu Cửu Uyên đưa bàn tay thon dài như ngọc bích nắm lấy tay Vân Thiên Vũ bá đạo nói:
“Sau này, bổn vương gia sẽ bảo vệ nàng, nàng muốn chơi đùa như thế nào thì chơi đùa như thế, muốn chơi đùa ai thì chơi đùa người đó.”
Bạch Diệu và đám người áo đen nghe được những lời bá đạo như vậy khóe miệng nhếch lên.
Vương gia đang muốn sủng quận chúa Linh Nghi tận trời.
Vốn dĩ đã là nhân vật khiến cho người ta đau đầu nhất, bây giờ lại sủng ái như vậy, chỉ sợ sau này Đông Ly sẽ có không ít người bị đau đầu rồi.
Tiêu Dạ Thần mỉm cười nhìn Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ.
Giờ khắc này gã cảm thấy hai người này quả thật rất xứng đôi.
Sở dĩ lúc trước gã buông tay là cũng biết hoàng thúc là một người nếu đã thích một người, thì thật sự sẽ vô cùng sủng ái người đó.
Diệp Gia nhìn thấy tất cả, không khỏi cười rộ lên, vui thay cho biểu muội của mình.
Vân Thiên Vũ nhướn mày nhìn Tiêu Cửu Uyên, sâu kín nói: “Ngươi nói là ta muốn chơi đùa ai thì chơi đùa người đó, đừng đến lúc nó ngươi lại không chấp nhận.”
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên kiên định, ấm áp.
“Sau này những lời bổn vương nói với nàng, tuyệt đối sẽ không có câu nào giả dối.”
“Được.”
Vân Thiên Vũ khẽ cười, cũng không từ chối sự bá đạo cưng chiều của Tiêu Cửu Uyên.
Bây giờ nàng cảm thấy có một người để dựa vào cũng không tệ.
Một mình nàng đi trên con đường đầy máu, thật ra cũng rất mệt, có một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994485/chuong-698.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.