Mộ Lãnh Khê vừa nói xong, một đệ tử được bà ta phái đi trước đó lao đến, khóc lớn.
“Tông chủ không ổn rồi, người trên nhị phong bị giết hơn một nửa rồi.”
"Cái gì?"
Mặt Diệp Thu Loan tái nhợt.
Lăng Vân tông là tâm huyết bao nhiêu năm của bà ta, có thể nói đó là tất cả của bà ta, vậy mà nhị phong bị người ta tiêu diệt dễ như vậy.
Là ai? Là ai đã làm ra việc này.
Chẳng lẽ lại là Vân Thiên Vũ đó sao, nàng có bản lĩnh lớn như vậy?
Diệp Thu Loan đi thẳng về nhị phong. Mộ Lãnh Khê ở phía sau cũng muốn đi xem xem, cho nên căn dặn một nhóm người ở lại trông coi người của ngũ phong. Sau đó dẫn người đi theo Diệp Thu Loan, đi thẳng đến nhị phong.
Đợi sau khi bọn họ lên đến nhị phong, nhìn thấy khắp nơi đều hỗn loạn, cảnh vật trên ngọn núi đều bị phá hủy.
Khắp nơi đều là tứ chi bị đứt lìa, cả ngọn núi tràn ngập mùi máu tươi.
Nhị phong ngày xưa náo nhiệt, lại trở thành một mảnh đất hoang vu khô cằn, đối với Diệp Thu Loan đây là một sự đả kích rất lớn.
Bà ta hét to: “Aaaa…”
Cả khuôn mặt đều méo mó.
Vốn dĩ là khuôn mặt tuyệt mĩ như trong tranh mà giờ phút này trở nên vô cùng xấu xí.
“Đáng chết, Vân Thiên Vũ đáng chết, Mộc Thanh Nhiêu đáng chết, nếu ta bắt được các ngươi, tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi, chắc chắn sẽ băm các ngươi thành ngàn mảnh.”
Giờ khắc này người Diệp Thu Loan hận nhất không phải là Vân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994487/chuong-696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.