Thủ hạ khóc lóc: “Phong chủ, phần lớn người bên trong núi đều bị trúng độc, đến di cử động cũng không cử động được, để mặc cho người ta giết.”
“Cái gì?”
Khuôn mặt Ngọc Tử Yên biến sắc, ba ta nhanh chóng đứng bật dậy, phát hiện ra ngay cả cơ thể mình cũng mềm yếu không còn sức lực.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngọc Tử Yên vừa mới nói xong, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một giọng nói lãnh đạm vang lên: “Ngươi trúng độc rồi.”
Một đám người ở ngoài cửa nhanh chóng đi đến, cầm đầu dĩ nhiên là một đôi tuấn nam mỹ nữ chói mắt.
Nam nhân chẳng những tuấn mỹ vô song, giơ tay nhấc chân còn mang theo theo khí phách cường đại kiêu căng, khiến người ta không dám xem thường người này.
Nữ nhân bên cạnh hắn, tươi sáng xinh đep, mặt mũi mang theo sự thờ ơ lạnh lùng cũng không ảnh hương tới vẻ đẹp của nàng chút nào.
Nữ nhân này, Ngọc Tử Yên biết, nàng chính là Vân Thiên Vũ.
Thấy nàng, Ngọc Tử Yên liền biết tại sao mình trúng độc.
“Ngươi, ngươi, là ngươi bỏ độc.”
Vân Thiên Vũ bước tới trước mặt Ngọc Tử Yên, lạnh lùng mở miệng cười: “Không sai, là ta hạ độc, ngươi Lăng Vân tông các ngươi dám cả gan mưu hại ta, sao ta lại không trả thù, bây giờ mới là bước đầu tiên.”
Vân Thiên Vũ nói xong, trực tiếp hướng về phía sau nói: “Mộc phong chủ, người này giao cho ngươi giết, thấy thế nào?”
Mộc Thanh Nhiêu từ phía sau Vân Thiên Vũ đi tới.
Ngọc Tử Yên vừa nhìn thấy Mộc Thanh Nhiêu liền nói:
“Mộc Thanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994489/chuong-694.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.