Trong tẩm cung, một tiếng động buồn thương thảm thiết, hoàng đế trầm giọng hạ chỉ: “Thái tử ngỗ nghịch, bức vua thoái vị, chết chưa hết tội, chiếu cáo thiên hạ, sau khi chết không được chôn cất trong hoàng lăng.”
Ý chỉ của hoàng thượng đưa ra, hoàng hậu khóc lóc càng thảm thiết hơn: “Hoàng thượng, đừng như vậy.”
Đáng tiếc không có ai để ý tới bà ta.
Trong tẩm cung nhanh chóng có người tới, kéo thái tử ra ngoài.
Thái tử là nghịch tặc, họ đó xử thế nào với gã cũng không hề quá đáng.
Tiêu Cửu Uyên vấn an hoàng đế xong thì lui ra ngoài, không thèm để ý tới những việc phía sau.
Vốn hắn muốn lấy được chút tin tức từ miệng thái tử, nhưng đương nhiên người đứng sau lưng sợ thái tử tiết lộ điều gì đó cho nên đã giết người diệt khẩu.
Rốt cuộc người này là ai?
Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng, vô cùng tức tối.
Hắn sẽ điều tra ra, tra ra ai là người đã hạ độc hắn.
Bất kể là ai hắn cũng sẽ không tha cho người đó.
Tiêu Cửu Uyên tức giận, nhưng đợi đến khi hắn ra khỏi tẩm cung của hoàng đế, sắc mặt nhanh chóng tốt hơn, bởi vì hắn nhớ tới Vân Thiên Vũ.
Nhớ tới nụ hôn triền miên kia, Tiêu Cửu Uyên lại cảm thấy trong lòng tràn đầy thích thú, hắc lắc mình đi tới một nơi.
Nhưng khi hắn đến nơi mà hắn và Vân Thiên Vũ đợi thì phát hiện ra Vân Thiên Vũ không còn ở đó.
Nhưng ở nơi họ đợi, Vân Thiên Vũ có lưu lại một dòng chữ: “Lần sau còn dám động tay động chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994578/chuong-635.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.