Trong đại sảnh, ngoại trừ ba người liên quan, những người khác đều lui xuống.
Dung Kỳ lên tiếng trước: “Biểu ca, huynh làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi.”
Tiêu Cửu Uyên nhìn thấy bộ dáng của nàng ta, cảm thấy ghê tởm không chịu được, từ trước hắn đã không thích nữ nhân này, cho rằng nàng tâm kế quá mức.
Tuổi tác còn nhỏ mà đã mưu tính giống như người lớn.
Hắn vẫn luôn không thích nàng ta, chỉ là sau đó nàng ta cứu hắn, hắn miễn cưỡng chịu đựng nàng ta.
Nhưng hắn không ngờ, nữ nhân này lòng dạ lại hiểm ác như thế, khi đó nàng ta biết tin tức của hắn, không phải nên lập tức cứu người sao? Thế nhưng nàng ta lại suy nghĩ xem nên giết Vân Thiên Vũ như thế nào.
Nàng ta muốn giết Vân Thiên Vũ, không chỉ không lập tức cứu hắn, còn ném hắn vào trong cốc, mãi cho đến khi hắn tuyệt vọng, nàng ta mới ra tay sao?
Như vậy nàng ta chính là ân nhân cứu mạng của hắn.
Nhưng khi đó nàng ta mới mười tuổi.
Tiêu Cửu Uyên càng nghĩ càng chán ghét nữ nhân này, cũng không muốn giữ nàng ta lại một giây nào nữa.
Hắn trầm giọng nói: “Dung Kỳ, ngươi đừng giả vờ nữa, sự tình năm đó ta đã biết, ta không muốn nói thêm nữa gì nữa, cũng không muốn làm khó dễ ngươi, năm đó ngươi cứu ta là sự thật, tuy rằng ngươi kéo dài thời gian, mãi đến khi ta hôn mê mới thôi.”
“Nhưng ngươi đã cứu ta là sự thật không thay đổi, cho nên ngươi đi đi, về sau ngươi không được bước vào đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994651/chuong-582.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.