Sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh lùng gằn từng tiếng: “Dừng tay.”
Một tiếng quát lạnh lùng vang lên, Thác Bạt Dã đang đánh người một bên đường lập tức dừng tay nhìn sang.
Gã vừa quay đầu nhìn, nhìn thấy một nữ nhân tuyệt mỹ đang lạnh lùng trừng mắt với gã.
Trong mắt Thác Bạt Dã hiện lên một tia sáng mừng rỡ, nhưng đến lúc gã nhìn rõ mỹ nữ này là Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Thác Bạt Dã lại chẳng dễ nhìn như thế nữa.
Hôm nay gã đánh bọn người bên đường kia không phải là do nữ nhân trước mặt ban tặng sao?
Vốn bọn họ ngồi trên xe ngựa, đi thẳng đến trước hành cung Đông Ly, ai biết trên đường lại nghe được rất nhiều dân chúng đang nghị luận chuyện hôm nay ở cung yến.
Mắng to người Bắc Địch quốc là kẻ dã man nói lời không giữ lời, còn to tiếng muốn đuổi bọn họ ra ngoài gì đó.
Từ lúc nào Thác Bạt Dã đã nghe thấy những lời đồn đại lưu truyền này, cho nên sẵn đang giận, đánh những dân chúng đang nói chuyện này.
“Ơ, ta tưởng là ai cơ, hóa ra là Lingh Nghi quận chúa, quận chúa thật sự uy phong…’
Thác Bạt Dã buông người dân ra, mạnh mẽ uy vũ bước tơi, nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ hừ lạnh một tiếng, giận dữ chỉ vào Thác Bạt Dã: “Ngươi lại dám ban ngày ban mặt đánh người, coi người Đông Ly quốc chúng ta là dễ bắt nạt phải không?”
Thác Bạt Dã cười lạnh một tiếng nói.
“Bổn vương đánh cũng đánh rồi, ngươi có như thế nào đây? Thái tử các ngươi còn chưa nói chuyện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994664/chuong-569.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.