Mọi người đều âm thầm cười lạnh trong lòng, ở cửa lớn đại điện đột nhiên vang lên tiếng nói của Thác Bạc Dã.
“Thái tử điện hạ, đồ của Đông Ly quốc các người tuy rằng rất tốt, nhưng bất cứ ngóc ngách nào trong cung điện này cũng đều huy hoàng tráng lệ, so với Bắc Địch hoàng cung của chúng ta còn đẹp hơn gấp vạn lần.”
Thác Bạc Dã đầy tiếc hận mà nói, đồng thời làm người vừa nghe nghe ra ý tham lam trong lời nói.
Chẳng lẽ chỉ bởi vì đồ vật ở Đông Ly quốc rất đẹp rất tốt, cho nên Bắc Địch Quốc mới liên tục tấn công Đông Ly trong nhiều năm sao?
Thật là không biết xấu hổ mà.
Mọi người đều vô cùng khinh bỉ Bắc Địch quốc mọi rợ mà thầm sỉ vả trong lòng.
Thác Bạc Dã còn muốn nói gì nữa, nhưng muội muội Thác Bạc Trinh đứng cạnh gã đã liếc gã một cái khiến gã phải ngậm miệng lại.
Lúc này, một thân tuấn lãnh cao ngạo từ trong đám người bước ra, trực tiếp đi thẳng đến chỗ Thác Bạc Dã, vừa đi vừa nói.
“Ha ha, thì ra là Bắc Địch quốc Thác Bạc Dã, bổn vương còn tưởng tên quỷ nghèo chưa từng gặp qua nào.”
Tiêu Cửu Uyên không một chút khách khí, vừa trào phúng vừa lạnh lùng lên tiếng.
Trong điện, mọi người nghe được lời này của hắn, lần đầu tiên cảm thấy Ly thân gia thật đáng kính trọng.
Đúng, cần phải hung hăng vả mặt đám người không biết xấu hổ này.
Tất cả mọi người trong đại điện đều hứng thú muốn xem kịch vui.
Thác Bạc Dã nghe Tiêu Cửu Uyên nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994699/chuong-545.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.