Vân Thiên Vũ đưa theo Diệp Gia và Hoạ Mi, theo sau là bốn nha hoàn xinh đẹp, tất cả cùng nhau chậm rãi đi tới.
Chỉ là nàng vẫn chưa tiến vào sân chiêu đãi nữ khách mời, đã bị người khác cản đường.
Đại công tử Hầu phủ một thân hồng y, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần cản đường đi của nàng.
Không đúng, thực ra người đó là Ma Quân của Ma Ảnh cung, Phượng Vô Nhai.
Y phục Phượng Vô Nhai đỏ như lửa, tuy dịch dung thành đại công tử Hầu phủ Vân Hách nhưng lại không xinh đẹp như Vân Hách trước đây, ngược lại còn tràn đầy tà khí mặt mày ma mị, phong tình nhìn Vân Thiên Vũ, mê hoặc nói.
“Muội muội thân yêu, ngươi thật sự khiến ta thương tâm, ta ở Hầu phủ chờ ngươi rất lâu, sao ngươi lại nhẫn tâm bỏ ta.”
Đôi mắt đào hoa của Phượng Vô Nhai như sóng nước mênh mông, giọng nói say lòng người.
Rượu không say người, người tự say, đại khái là quang cảnh như vậy.
Chỉ là Vân Thiên Vũ tuyệt đối không chịu bị y hấp dẫn, trừng mắt lạnh lùng liếc y một cái: “Ta quen ngươi sao?”
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Phượng Vô Nhai đã không muốn nghe nữa.
“Vũ Mao, lời này của ngươi làm tổn thương ta quá rồi, qua cầu rút ván nhanh như vậy, là ai cứu ngươi từ trong tay bạo quân Tiêu Cửu Uyên kia, không nói ngươi phải lấy thân báo đáp, ít nhất cũng nên huynh muội tình thâm chứ, ngươi lại còn nói không quen biết ta.”
Phượng Vô Nhai nói xong câu cuối cùng, tay ôm ngực, bộ dạng đau lòng đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/994921/chuong-375.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.