“Ngươi… Ngươi nhìn chằm chằm ta làm cái gì?” Già La Diêu phát hiện hắn vẫn nhìn mình chằm chằm không dời mắt, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
“Ta đột nhiên phát hiện…” Bạch Thanh Đồng kéo dài thanh âm.
“Phát hiện cái gì?” Già La Diêu khẩn trương hỏi, trong nháy mắt tim sắp nhảy đến cổ họng.
“Đột nhiên phát hiện… Bộ dáng của ngươi thật đẹp!”
“Khụ khụ ——” Tử Mặc vẫn một mực hầu hạ phía sau bỗng nhiên ho mạnh.
Mặt Già La Diêu đỏ lên.
Y đã lớn đến thế này, còn chưa từng có người nói với y kiểu này. Huống chi, huống chi vẫn là người này nói với y.
Hai tròng mắt tinh lượng của Bạch Thanh Đồng cong lên, cười tủm tỉm nhìn y.
Già La Diêu có chút quẫn bách, nghĩ mình lớn tuổi hơn hắn nhiều như thế, phản ứng vừa rồi đều bị hắn nhìn thấy, liền cảm thấy xấu hổ, cố gắng giữ sắc mặt nghiêm chỉnh, trách mắng: “Nói bậy!”
Chỉ là tiếng nói của y trời sinh trầm thấp mềm nhẹ, ửng đỏ trên mặt còn chưa tan, câu trách cứ này nghe sao cũng không có lực uy hiếp.
Bạch Thanh Đồng cũng không sợ y, thậm chí cũng không vì khoảng cách tuổi tác cũng như thân phận gửi nuôi mà kính sợ cùng ngăn cách với hắn. Tương phản, hắn cảm thấy vị Tĩnh vương gia hai mươi sáu tuổi trước mặt này hình như cũng không lớn hơn hắn quá nhiều, làm cho hắn luôn luôn có cảm giác hai người cùng thế hệ.
Hắn cười nói: “Ta không nói bậy a. Bộ dạng của ngươi thật sự rất đẹp, không tin hỏi Tử Mặc xem.”
“Khụ khụ ——”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phong-trien/2593546/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.