“Ta uống!” Bạch Thanh Đồng lấy lại tinh thần, đẩy đi những hình ảnh như có như không, quyết định uống thuốc.
Già La Diêu ảm đạm cười, đem dược đưa qua.
Bạch Thanh Đồng không nghĩ để cho y coi khinh, ánh mắt cũng không nháy một chút, uống sạch bằng một ngụm.
Ôi, thực đắng muốn chết! Chẳng lẽ không có viên thuốc linh tinh gì đó sao?
Bạch Thanh Đồng uống thống khổ không chịu nổi, nhưng rốt cuộc cũng nuốt xuống toàn bộ.
Già La Diêu thấy, trong lòng dâng lên một mạt ôn nhu.
Bạch Thanh Đồng luôn có thể cho y loại cảm giác này, làm cho y muốn mọi cách quý trọng, đối đãi thật tốt. Vì vậy thiếu niên luôn tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy, thẳng thắn thành thực như vậy, là những thứ y không có được.
Ai. Thanh đồng như vậy, bảo mình sao có thể không thích?
Già La Diêu bỗng nhiên phát hiện mình đang suy nghĩ cái gì, vội vàng dời tầm mắt sang chỗ khác, không nghĩ để cho Bạch Thanh Đồng nhìn ra tâm tư của mình, cười yếu ớt nói: “Uống thuốc, có thể trị tốt bệnh, cái này còn quan trọng hơn bất cứ cái gì. Về sau không nên tùy hứng, biết không?”
“Ân.” Bạch Thanh Đồng thực nhu thuận trả lời.
“Tốt lắm. Nằm xuống ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ khỏe hơn.” Già La Diêu với người, giúp hắn đắp chăn.
Bạch Thanh Đồng cảm thấy khoảnh khắc trong nháy mắt này thật ấm áp. Bọn họ tựa như thân nhân, cảm giác được người khác quan tâm thật tốt.
Hắn không nghĩ mất đi loại ấm áp này, trong khoảnh khắc Già La Diêu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phong-trien/2593562/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.