Cỏ dại hai bên đường không ngừng tàn phá khuôn mặt của Thiên Dạ, tầm mắt không thể thu nhận được dù chỉ một chút khung cảnh trong không gian khiến nàng sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch, đôi bàn tay nhỏ bé gắt gao siết chặt lấy sợi dây thô to đang quấn quanh người mình, vì quá dùng sức mà lòng bàn tay bị gai nhọn giăng khắp mặt dây đâm thủng thành một mảnh máu thịt đầm đìa.
“Aaaaaa!!!!!”
Thiên Dạ cố gắng quay đầu giương mắt nhìn về phía sau, không nhìn thì không sao nhưng đã nhìn thì không khỏi bị doạ sợ kinh hô thành tiếng.
Quấn lấy nàng nguyên lai lại là một gốc hoa đằng ăn thịt người đang mở to miệng rộng khổng lồ tràn đầy chất lỏng màu xanh ghê tởm!
Thiên Dạ thập phần tuyệt vọng khép lại mi mắt, tuyệt không thể ngờ rằng chính mình sẽ có một ngày chết đi theo một cách thức thê thảm như vậy, không sai biệt sắp bị một gốc thực vật khổng lồ ăn tươi nuốt sống.
Một giọt thanh lệ không cam lòng từ nơi khóe mắt nhẹ chảy xuống...
“Gràààoooooo....ooooo.....oooo...ooo...oo!!!”
Một tiếng gầm rống cực lớn của dã thú đột nhiên vang vọng trong không gian, thanh âm lăng lệ hung mãnh dường như làm cho bốn cõi đất trời rơi vào chấn động, nội tâm Thiên Dạ không khống chế được khẽ run rẩy, bàng hoàng mở ra mi mắt đóng chặt.
Chỉ thấy phía trước có một đầu bạch hổ đang gắt gao cắn xé gốc rễ của hoa đằng ăn thịt người, nhất thời đem đám dây leo giăng đầy gai nhọn vô cùng bền chắc kia xé nát thành từng đoạn nhỏ, nhựa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-phu-cuong-cuong-thuong/57706/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.