Đứa bé nói: "Bởi vì, con trai của công tước bị bệnh, gã đem vu sư và đại phu ở toàn đế đô kêu đi, ngươi cũng không phải công tước, đại nhân tự nhiên sẽ không đi đến chỗ ngươi....."
"Ngươi nói toàn bộ đế đô, tên kia lại cần nhiều vu sư cùng đại phu như vậy sao?"
Trong lòng Lôi Nặc có chút phản cảm, toàn bộ đế đô có bao nhiêu vu sư cùng đại phu, mà vị công tước này lại đem người kêu đi hết, thật sự là có chút quá đáng.
Đứa bé cười ha ha, đánh giá Lôi Nặc.
"Ngươi là người vùng khác đến đúng không, vừa nhìn là biết không rõ, con trai nhà công tước danh giá như nào, lại nói công tước là người có tiền có quyền, con trai gã là một bảo bối, hừ hừ, đương nhiên phải kêu tất cả người đến xem bệnh....." Hiếm có đứa trẻ nào biết châm chọc như vậy, Lôi Nặc nhíu mày thật sâu, sự tình có chút không dễ xử lý.
"Nhưng ta đã trả tiền, đại nhân nhà các ngươi hắn sẽ không nói không giữ lời như vậy chứ." Đối phương là công tước, như này tương đối phiền toái, muốn từ trong tay công tước cướp được vu sư, thật sự vô cùng khó khăn.
Đứa bé nghiêm mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Lôi Nặc một cái.
"Mới không phải! Đại nhân nhà ta không phải vu sư bình thường, đại nhân nhà ta đạo đức nghề nghiệp rất cao, hắn nói, hắn đi một lát, giữa trưa sẽ trở lại, hắn cũng không muốn đến nơi của những quý tộc này, thật là không còn cách nào mới phải như vậy." Đứa bé ủy khuất giải thích.
Lôi Nặc đành phải đợi: "Đế đô không phải có nhiều vu sư khác sao, vu mã của ta bệnh rất nặng, cần nhanh chóng điều trị."
Đứa bé lắc đầu, nhìn vẻ mặt thất vọng cùng phẫn hận của Lôi Nặc, không khỏi có chút sợ hãi.
"Ta không có lừa ngươi, thật sự, vu sư có chút danh tiếng đều bị điều đi, còn một số người không rõ, ngươi nếu muốn mời đều có thể, đại nhân hắn cũng là thân bất do kỷ, công tước phái người đến, đại nhân không thể không đi, lần trước có người ngông nghênh không đi, kết quả bị đưa đến từ đường." Nói tới đây, đứa bé lại tức giận cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể dậm chân giải hận.
Còn có chuyện như vậy?.
Quý tộc đều vô lý như vậy sao, Lôi Nặc không phải rất rõ ràng, nhưng hành vi của vị công tước này.....
"Gã làm như vậy, vốn không bị người từ đường phát hiện, điều này đối với những người khác cực kỳ không công bằng, hơn nữa gã như vậy..."
"Suỵt!"
Đứa bé lôi kéo Lôi Nặc vào trong cửa hàng, cửa hàng không có khách, chỉ có có mấy tiểu đồng trông coi, thấy có người đến còn bưng nước cùng điểm tâm lại: "Ha ha, đây là khách của đại nhân, mau tiếp đón."
"Nói nhỏ một chút, lời này không nói to được, công tước rất mang thù, điều này cũng không có cách nào, công tước quyền lợi lớn, gã tùy tiện tìm lý do đổ oan cho vu sư, từ đường nơi đó....lại nói ngươi cũng không quản được gã, cũng không có biện pháp nào, bị ghi hận chỉ có thể chấp nhận do mình xui xẻo, ngươi cũng đừng lỗ mãng, bị mang đến từ đường có thể gặp phiền toái."
Lôi Nặc cúi đầu uống nước, tâm tư trăm chuyển.
"Đại nhân nhà ngươi giữa trưa thì về sao?" Lúc này cũng sắp đến giữa trưa, Lôi Nặc nghĩ muốn ở đây đợi vu sư, cùng đi quán trọ.
Tiểu đồng gật đầu.
"Đại nhân nếu nói như vậy, vậy chắc chắn là không có sai."
Lúc này lại tới hai người khách, là một đôi phu phu, nhìn trang phục thực không sai, thú nhân trong lòng ôm một đứa bé, vu mã hắn đi bên cạnh, ánh mắt hồng hồng.
"Xi Vưu đại nhân có ở nhà không, đứa nhỏ nhà ta bị bệnh, phiền toái Xi Vưu đại nhân trị liệu một chút....."
Thú nhân kia lau mồ hôi, thoạt nhìn chạy đường khá dài, tiểu đồng đi qua nhìn nhìn, kiểm tra một chút, Lôi Nặc tùy ý nhìn qua, trong lòng thú nhân là một cái tiểu người Miya, khoảng ba bốn tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, môi màu xanh tím, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, tiểu đồng lắc lắc đầu nói: "Y thoạt nhìn thật nghiêm trọng, chỉ có chờ đại nhân về mới được, ta không biết trị liệu." Tiểu đồng bọn họ là theo Xi Vưu học y, học pháp thuật, chỉ có thể biết một chút ít da lông mà thôi.
Người Miya kia vừa nghe lời này, lúc này gào khóc lớn: "Tiểu Nhạc, tiểu Nhạc, con của ta, làm sao bây giờ, đã đến ba nhà, đều không có người, Tiểu Nhạc phải làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Mân côi công tước rốt cục là tạo nên cái nghiệt gì chứ, con trai nhà gã là con trai, lại không cho con chúng ta xem bệnh, dựa vào cái gì chứ, ta nguyền rủa con trai nhà Mân Côi công tước cũng không có gì tốt....."
Thú nhân bên người y đồng dạng tức giận không thôi, nghiến chặt răng, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống Mân Côi công tước.
"Chúng ta đi! Ta không tin tất cả vu sư đều đi, nhất định sẽ có người cứu Tiểu Nhạc, không có việc gì, không có việc gì, chúng ta lại đi đến nhà tiếp theo....." trong lòng thú nhân vạn phần bất đắc dĩ, hắn biết loại cơ hội này phi thường xa vời, nhưng hắn chỉ có thể dùng cách này thuyết phục vu mã đã hơi rơi vào điên cuồng.
"Sẽ có, sẽ có....."
Tiểu đồng đứng dậy, muốn nói gì đó, đại nhân nhà nó rất nhanh sẽ trở về, đợi một chút là được, nhưng thú nhân kia lôi kéo người Miya nhanh chóng rời khỏi cửa hàng, chỉ có thể thở dài.
Một loại cảm giác vô lực đột nhiên sinh ra.
Đây là lần đầu tiên Lôi Nặc có cảm giác như vậy, chân thành thương cảm.
Liếc mắt một cái, hắn không hiểu y thuật, nhưng nhìn đứa nhỏ kia, Lôi Nặc rất rõ ràng, tiểu người Miya kia cần phải nhanh chóng chữa trị.
Mân Côi công tước.
Đợi đã, sao hắn lại có cảm giác cái tên này có chút quen thuộc, cố gắng nhớ lại, đột nhiên nhớ ra, không phải là công tước có quan hệ với Á Liên sao, cư nhiên là vị công tước này, đối với vị công tước này Lôi Nặc thật tình cảm thấy gã đem danh phận quý tộc bôi nhọ.
Làm ra cái loại chuyện tình trơ trẽn không nói, hôm nay còn quá đáng, nếu không nói sai, thì đứa bé kia hẳn là con trai của Á Liên cùng Mân Côi công tước, nghe tiểu đồng nói, đứa bé kia tựa hồ thường xuyên sinh bệnh?.
Lôi Nặc làm bộ hiếu kỳ hỏi: "Nhiều vu sư cùng đại phu như vậy đi đến nhà công tước, con trai nhà công tước chắc được coi là bảo bối trân quý nhỉ?"
"Đó là đương nhiên, nghe nói, là kế thừa huyết thống cao quý của công tước hầu gia, tuy mới vài tuổi, nhưng là thiên tài hiếm thấy, công tước cực kỳ thích, có điều thân thể nó không tốt, thường xuyên sinh bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng."
"Công tước hầu gia, vẻ ngoài rất được sao?" Lôi Nặc đạm mạc hỏi.
"Nghe nói đúng vậy, công tước cùng công tước hầu gia là thân vương, có quyền lợi rất lớn, hai người bọn họ từ nhỏ liền cùng một chỗ."
Lôi Nặc một bên hỏi một bên âm thầm tìm hiểu, càng biết được nhiều càng hết hồn.
Tầng quan hệ này thật sự thâm sâu vô cùng.
Mà tại trung tâm đế đô phồn hoa là một tòa thành mân côi thật lớn.
Mân Côi công tước sở dĩ gọi là Mân Côi công tước, chủ yếu là vì ba gã có năng lực hệ thực vật mân côi, bởi vì khi sinh ra hắn, toàn bộ trang viên đều tràn ngập mùi hoa mân côi.
Giờ phút này, trong phòng khách nhà công tước tụ tập không ít người, lục tục đi vào đại môn màu vàng, liên tiếp lắc đầu rồi lại đi ra, lúc này Xi Vưu một thân hắc y đi ra sân, đồng bạn hắn lôi kéo hắn lại: "Này, ta nói ngươi không phải là muốn rời đi chứ, nếu như bị bắt, ngươi liền gặp rắc rồi."
Xi Vưu hừ lạnh một tiếng: "Không có việc gì, nhiều người như vậy, làm sao có thể chú ý hết, hơn nữa bệnh của tiểu nam tước ta cũng không trị được, ở chỗ này cũng vô dụng, ta đi về trước."
"Vậy được rồi, ngươi chú ý chút."
Xi Vưu không nói gì, vội vàng từ hoa viên trốn ra, nhưng hai người vừa mới rời đi, đằng sau bụi hoa hồng lộ ra một người Miya lớn tuổi vẻ mặt hung ác, nhìn phương hướng Xi Vưu rời đi không khỏi âm trầm bật cười.
Xem ra Xi Vưu không phải một lần, y muốn đi nói cho công tước đại nhân có người không chữa bệnh cho tiểu nam tước, vụng trộm trốn, hừ hừ, tin tức lớn như vậy, công tước một khi cao hứng nhất định sẽ cho y không ít chỗ tốt.
Xi Vưu không biết hành tung của mình bị bại lộ, hắn đi một mạch đến cửa hàng, liền nhìn thấy Lôi Nặc đang chờ ở cửa, vội vàng mở miệng giải thích: "Thật xin lỗi, có chút việc trì hoãn, ta lập tức đến quán trọ trị liệu cho vu mã của ngươi."
"Được rồi, thật sự làm phiền ngài."
Thở phào nhẹ nhõm một hơi thật sâu.
Cũng máy, gặp phải ngoại lệ như Xi Vưu, nếu gặp người bình thường, có lẽ hôm nay một ngày cũng không có trở về, bé con chắc chắn phải chịu khổ. Lôi Nặc lẳng lặng chờ ở cửa hàng, cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều là dày vò.
Xi Vưu đi thay quần áo, mang theo một ít đạo cụ thực hiện, bởi vì có nhiều đồ nên còn gọi hai tiểu đồng cầm, mấy người vội vàng hướng quán trọ đi tới.
"Cuối cùng cũng tới, chúng ta đợi từ lâu." Nhị hóa đợi một lúc chân tê tê nhức nhức, Hắc Vũ nhìn thấy rất lo lắng, vội vàng dẫn Xi Vưu cùng hai tiểu đồng tiến vào.
Bé con nằm ở trên giường, Xi Vưu nhìn qua: "Không có việc gì, ta trong chốc lát thực hiện cho y, rất nhanh sẽ tốt, yên tâm." Nói xong liền bắt đầu bố trí trong phòng, không giấu giếm gì, cũng không kêu mấy người Lôi Nặc cùng nhị hóa rời đi, tiểu đồng ngẩn người, cũng bận rộn theo.
Hắc Vũ cảm thấy thái độ Xi Vưu ngày hôm qua cực kỳ lạnh lùng cao ngạo, tuy không nhìn thấy mặt đối phương, nhưng hắn cảm thấy người này khí thịnh lăng nhân, cũng không phải như này.....mang theo một chút ý tứ lấy lòng, thực làm cho Hắc Vũ nghi hoặc khó hiểu.
"Rốt cục xảy ra chuyện gì, cần phải mất cả buổi sáng?"
Nhị hóa một bên ngồi nhìn, lúc này miệng cũng yên tĩnh lại, Xi Vưu cầm không ít thứ gì đó đo đỏ, nhị hóa đoán đó là mực chu sa, trên mặt đất vẽ một cái vòng tròn lớn, sau đó là các loại ký tự văn tự y xem không hiểu, lại bày ra một vài thứ, còn có không ít hương liệu, trong phòng tràn ngập một cỗ không khí huyền diệu, ngươi bị vây trong trạng thái trì độn, nhị hóa cảm thấy có chút buồn ngủ, dựa vào bên cạnh híp mắt lại.
Nhưng những thứ này đối với Lôi Nặc cùng Hắc Vũ không có trở ngại gì.
".....Lần này, có thể gặp phải phiền toái lớn."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.