Sắc mặt Hắc Vũ hơi hơi ngưng đọng, thì ra Lôi Nặc đánh chủ ý như vậy, trái lại không tồi.
"......Ngươi nghĩ những thứ này, có điều cũng không phải là không thể được, ngươi lựa chọn như vậy, nếu chính là tử tệ, hàng năm cần phải có nhất tuyệt tài sản".
Lôi Nặc gật gật đầu.
Có điều hắn không có hướng phương diện này làm. Dù sao cũng không phải lâu dài, hơn nữa loại danh hiệu bá tước như vậy tuy rằng cũng có lãnh thổ riêng nhưng chung quy không có bao nhiêu thực quyền.
Cần phải có tác dụng mới là căn bản.
Hơn nữa tốc độ phải nhanh chóng.
"Ta muốn đi rừng rậm ma thú, kiếm một ít công huân, hẳn là không có vấn đề gì." Lôi Nặc thản nhiên nói.
Mà Hắc Vũ lại bị lời của Lôi Nặc khiến cho cả kinh đến cằm muốn rớt xuống.
"Bộ dạng ngươi như bây giờ cũng muốn đi rừng rậm ma thú, không phải là muốn đi chịu chết chứ, hơn nữa ma thú trong rừng rậm cũng không phải là giống như dã thú trong rừng rậm trước kia chỗ chúng ta, ngươi đi không chừng cũng không bắt được ma thú phẩm giai cao."
Tại thôn trại phụ cận, dã thú nhiều nhất là loại thân thể khổng lồ, tính công kích phi thường lớn, mà ma thú là loại đã có trí tuệ, cực kỳ giảo hoạt, mà trong đầu chúng nó cũng có một quả tinh hạch, tinh hạch sau khi gia công trở thành vũ khí năng lượng thạch của bọn họ, ví dụ như những ngọn đèn đủ loại màu sắc này chính là làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-sung-huyet-huyet/2762442/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.