Băng Tâm đang hì hục lau nhà còn Tiến Phong đang ngồi chễm chệ trên cái sôpha mềm mại màu đỏ coi tivi. Nhìn ngứa mắt quá, Băng Tâm vội càu nhàu:- Ê! Thấy toi lau muốn chết luon mà còn nằm ườn ra đó!- Không kiềm chế được bản thân Băng Tâm ném luon cái giẻ lau nhà vào mặt Tiến Phong( vãi~~).
Tiến Phong vội ngồi chổm dậy, nghiến răng ken két:
- Băng Tâm!!!! Làm cái trò gì đấy!!!
Băng Tâm vừa chạy ra vườn vừa nói:
- Lêu lêu! Bắt toi đi, " giẻ lau"
- Băng Tâm!!!
Cả hai rượt đuổi rất vui trong khu vườn rộng lớn đó. Sau khi đã thấm mệt( mình TP thôi chứ Băng Tâm còn sung lắm)
- Phù! Lau ngày hông chạy mệt thật( hồi đó gần Hùng Mạnh còn chạy nhiều, giờ lãnh cái nhiệm vụ này, ru rú trong phòng mãi thì làm sao mà chạy( í nói quản cái co Băng Tâm này đấy)
- Sao? Mệt rồi hả? Mới chạy tí đã mệt ! Tại thấy anh ít vận động nên toi mới dụ anh ra đây nè, mình ra xích đu nghỉ chút ha!
- Ờ! Nhờ Phước của co không!
Ngồi trên chiếc xích đu trắng phau, Băng Tâm rút vội khăn tay của minh lau đi những giọt mồ hoi lấm tấm tren gương mặt điển trai của Tiến Phong.
Băng Tâm hỏi Tiến Phong:
- Ê! Rốt cuộc là anh có thân thế ra sao? Sao lại biết tới chúng tôi!
- Tôi từng là một người hầu nhỏ trong cong ty của Hùng Mạnh, toi nghe nói đó là cha cô! Hôm trước nghe rằng ba cô sẽ có ý định ám sát co và em gái co. Đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-thach-cua-so-phan/391364/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.