“Ợ ~” Ngao Quý ngồi phịch trên ghế, đã lâu lắm rồi mới cảm thấy hạnh phúc. Hắn chép chép miệng, cảm giác dư vị của một miếng canh tiết vịt đầy ụ phối hợp với giá đậu vẫn còn trong miệng. Không chỉ như vậy, một ngụm mì gói, lại một ngụm củ cải với lòng gà, quả là cực phẩm nhân gian.
Vốn dĩ sau khi ăn xong, mọi người quyết định thương lượng chuyện phân đội một lần nữa, nhưng lại xảy ra một ít việc ngoài ý muốn.
Màu đỏ của ánh trăng theo cửa sổ mà chậm rãi bò vào trong nhà, trong phòng bị ánh trăng chiếu đỏ bừng, giống như bị vẩy đầy máu tươi, đỏ lóa mắt, đỏ đến đáng sợ.
“Lại là trăng máu.” Dung Ngọc tự mình lẩm bẩm. ‘Rầm……’
‘Uỳnh uỳnh……’
‘Phanh……’
Liên tiếp có âm thanh người té ngã.
Ngao Qúy đỡ thân thể mềm nhũn của bạn mình, khẩn trương mà nói: “Anh Phong, đột nhiên bọn họ đều hôn mê, đầu rất nóng.”
“Tôi bên này cũng thế.” Đinh Minh đỡ người bạn hôn mê bất tỉnh trả lời.
“Chồng ơi, ông làm sao vậy? Đừng làm tôi sợ!!” An Phân sợ hãi ôm Dung Phong Văn đã ngất xỉu, hô lớn: “Con trai, mau đến xem ba con, làm sao bây giờ, hiện tại sao lại thế này?”
Dung Ngọc duỗi tay sờ sờ cái trán của Dung Phong Văn, rất nóng, “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, biểu hiện này hẳn là giống con lần trước, phỏng chừng sẽ thức tỉnh dị năng.”
An Phân cũng là do chồng mình đột nhiên té xỉu mà bị dọa, nghe xong Dung Ngọc nói như vậy, lúc này mới dần dần phản ứng lại, cảnh tượng trước mắt này cùng cảnh lần đó rất giống nhau.
Ôn Hướng Dương bình tĩnh nói: “Mọi người đều mang những người té xỉu vào trong phòng nghỉ ngơi đi, Văn đội trưởng, tình huống hiện tại cũng không thích hợp để thảo luận sắp xếp. Mấy ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-thap-thuc-don-ho-chuyen-nghiep/1159559/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.