Hạ Sơ Nguyệt không nói gì, trên khuôn mặt trắng nõn ửng hồng nhàn nhạt. Cô đưa tay ra, ngầm đồng ý.
Tiêu Tri Ngôn bước đến.
Hơi thở của người đàn ông hòa quyện với mùi sữa tắm phảng phất sau khi tắm xong, như que diêm quẹt qua hộp giấy, đốt cháy bầu không khí ái muội.
“Lạnh không?”
Hạ Sơ Nguyệt lắc đầu, khẽ nói: “Lát nữa sẽ rất nóng.”
Nhận thấy ánh mắt Tiêu Tri Ngôn sâu hơn, cô đắc ý nhướn mày với anh.
Bàn tay to lớn của Tiêu Tri Ngôn nắm lấy eo cô, lớp vải mỏng manh không ngăn được nhiệt độ lòng bàn tay anh, Hạ Sơ Nguyệt bị bỏng đến rung động hàng mi, ôm lấy cổ anh.
“Còn muốn nước đến chân mới nhảy sao?”
“Không cần.” Anh nhìn chằm chằm cô, hơi thở nặng nề, “Ôm em là đủ rồi.”
“Phì.”
Đến lúc này rồi mà còn nói lời tình tứ.
Hạ Sơ Nguyệt trừng mắt nhìn anh, đôi mắt xinh đẹp từ từ cong lên: “Đang ôm đây, rồi sao nữa?”
“Rồi thì…”
Hơi thở giao thoa, khoảng cách kéo gần. Eo sau bị dẫn dắt áp sát vào, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Lần này, nụ hôn của anh khác với sự dịu dàng bình lặng thường ngày, anh cắn nhẹ môi cô, học theo những lần trước của cô, đầu lưỡi thò ra, dễ dàng tách đôi môi cô, kéo theo chiếc lưỡi mềm mại chạy loạn.
Quấn quýt, m*t mát, cùng với sự mềm mại của đôi môi và hành động vô thức áp sát vào nhau, tất cả mọi thứ xảy ra cùng lúc khiến người ta hoàn toàn chìm đắm.
Cô bị áp vào tường, che khuất ánh đèn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-anh-trang-tran-y/2875112/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.