Sau lễ Quốc Khánh, dường như mọi thứ đã trở về quỹ đạo, chỉ là ngay ngày đầu tiên quay lại trường, Ôn Sơ Nịnh lại cảm thấy lòng mình trống trải hẳn. Hai bàn sau vẫn còn ở đó nhưng đã bị các bạn học khác chất đầy sách.
Trước Đại hội thể thao, đám con trai trong lớp còn khá hào hứng và náo nhiệt, giờ đã hết, kỳ nghỉ lễ cũng đã qua, cuộc sống dường như chẳng còn gì để mong chờ nữa.
Lý Hồng Lan đang viết lên bảng, giọng nói vang vọng trong phòng học, “Cho x2+y2=9 giao với đường thẳng L tại hai điểm A và B…”
Bên ngoài cửa sổ chợt vang lên tiếng reo hò phấn khích của đám con trai.
Ôn Sơ Nịnh nhìn ra ngoài.
Ở sân bóng xa xa, một nhóm thiếu niên mặc áo ngắn tay đang chạy băng băng, reo hò phấn khích vì một cú ném 3 điểm tuyệt đẹp.
Ôn Sơ Nịnh nhìn về phía ấy, bất chợt nhớ tới một khoảnh khắc nào đó, Trần Nhất Lan chạy trên đường chạy màu nâu đỏ, dáng người rắn rỏi đầy sức sống. Cậu vô tình quay đầu về phía cô, kéo áo lên lau mồ hôi.
Sau đó thấy cô ngồi ở sân tập, khóe môi cong lên, bước tới phía cô trong ánh nắng.
Hai bàn sau trống rỗng, chẳng có cậu thiếu niên nào ném cục giấy từ phía sau lên, ném cho cô một thanh kẹo sữa nho cả.
Ôn Sơ Nịnh nhất thời hơi ngẩn người ra, lúc ngẩng đầu lên lại, Lý Hồng Lan đã giải xong một đề, bảo các bạn học làm bài tập.
Ôn Sơ Nịnh thấy đề này hơi quen quen, vội lật sách Toán ra đúng trang ấy, quả nhiên trong đó kẹp một tờ giấy nháp.
Trên giấy nháp là hình vẽ góc nghiêng gương mặt của cậu thiếu niên, cô vẽ không đẹp nhưng vẫn nhận ra được đôi phần.
Ôn Sơ Nịnh khẽ mỉm cười.
Buổi chiều khi tan học, Ôn Sơ Nịnh và Thư Khả Bội đều không hẹn mà cùng chọn ở lại tự học. Giờ nghỉ lúc tan tầm, cả hai cùng làm bài tập một lúc rồi định ra ngoài mua sandwich ăn tạm.
Nhưng lúc hai người cầm bánh từ siêu thị trong trường quay về, đi ngang qua sân tập, cả hai đều im lặng.
Thư Khả Bội mở hộp bánh sandwich ra, kéo Ôn Sơ Nịnh ngồi xuống băng ghế dài trong sân trường.
“Haizz.”
Hai cô gái tuổi mới lớn chẳng cần nói gì cũng hiểu thấu lòng nhau.
“Tớ có kết bạn WeChat Tôn Gia Diệu, hỏi cậu ấy là sau này tính học trường nào.” Thư Khả Bội cắn sandwich, thở dài.
Cô gái từ trước tới giờ luôn cởi mở cũng vì thế mà buồn cả kỳ nghỉ.
“Cậu ấy đi đâu vậy?” Ôn Sơ Nịnh không biết kế hoạch của Tôn Gia Diệu.
“Cậu ấy muốn được tuyển thẳng tới Yên Kinh.” Thư Khả Bội nói, “Cậu ấy muốn học Đại học Thể thao Yên Kinh.”
Ôn Sơ Nịnh yên lặng chốc lát, chẳng biết nên nói gì.
Hai người ngồi cạnh nhau trên băng ghế ăn hết bánh sandwich, quay về lớp.
Trong giờ sinh hoạt, Minh Đào bảo các học sinh viết tên trường mục tiêu của mình dán trên bàn.
Ôn Sơ Nịnh nghiêm túc viết Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên.
Ban đầu Thư Khả Bội cũng viết là Đại học Hoài Xuyên, nhưng cuối cùng lại xé bỏ như thể đã quyết định điều gì đó.
Ôn Sơ Nịnh nhìn Thư Khả Bội viết lại một dòng mới —
Đại học Yên Kinh.
Tuổi 17 là cái tuổi rất non nớt, có thể là bốc đồng, nhưng cũng chính vì có sự can đảm bất chấp mọi thứ ấy mới khiến tuổi trẻ luôn hăng hái, kiên cường, dám dấn thân.
Áp lực học hành ở trường Trung học Lâm Giang 1 rất lớn, các thầy cô cũng bắt đầu tăng tốc độ giảng bài vì học kỳ 2 của lớp 11 sẽ bước vào giai đoạn ôn tập đầu tiên.
Ôn Sơ Nịnh cũng vùi mình vào từng tập đề cương dày cộm.
Không phải không có lúc muốn khóc.
Nhưng Trần Nhất Lan cứ luôn xuất hiện một cách bất ngờ.
Lần gặp lại tiếp theo đã là cuối tháng 12.
Ôn Sơ Nịnh tham gia cuộc thi tiếng Anh, lần lượt vượt qua vòng sơ khảo và bán kết. Nhắc mới nhớ, hôm sơ khảo tổ chức ở trường số 2 bên cạnh, Ôn Sơ Nịnh tới từ sớm, tình cờ thấy Mã Tiếu Đồng và Thư Khả Bội đứng ngoài cổng xem.
Hai cô gái đứng ngoài cửa, cổ vũ cô.
Mã Tiếu Đồng không đăng ký thi, hiếm khi Ôn Sơ Nịnh thấy được nụ cười rạng rỡ trên gương mặt của cô gái này.
“Ôn Sơ Nịnh, cậu phải cố lên đấy!” Mã Tiếu Đồng kéo tay cô, nghiêm túc nói, “Cảm ơn những gì cậu đã nói hôm ấy, tớ đã nghĩ kỹ rồi, tớ muốn tới Quảng Đông, Học viện Y Quảng Đông, tớ thích chỗ đó! Tớ muốn học y.”
“Ừ, thế cậu cũng phải cố lên nhé!”
Ôn Sơ Nịnh gật đầu, cầm thẻ dự thi chuẩn bị vào trong.
Hôm đó có giám khảo nước ngoài, Mã Tiếu Đồng và Thư Khả Bội đứng ngoài nhìn Ôn Sơ Nịnh vào trong. Mã Tiếu Đồng thở phào nhẹ nhõm — may mà mình không đăng ký thi, mình nói kém lắm.
Trường Trung học số 1 có giáo viên bản xứ dạy nhưng Mã Tiếu Đồng chưa bao giờ dám nói chuyện với họ. Dù thành tích tiếng Anh luôn đứng đầu lớp nhưng cô ta vẫn bị bạn bè đẩy lên trả lời câu hỏi, sau đó lại bị cả lớp cười ồ lên vì phát âm vụng về.
Giáo viên nước ngoài cẩn thận sửa từng lỗi cho cô ta, cô ta lại càng căng thẳng, sau đó chẳng nói thêm được câu nào nữa.
Nhưng khi cô ta đứng ngoài cổng nhìn Ôn Sơ Nịnh vào hội trường thi của trường số 2, một giám khảo nước ngoài không tìm được đường có hỏi thăm Ôn Sơ Nịnh, cô rất trôi chảy chỉ đường cho người đó bằng tiếng Anh.
Ôn Sơ Nịnh, cậu phải cố lên đấy!
Cũng cuối tháng 12, kết quả vòng bán kết được công bố, Thôi Bình Bình tìm Ôn Sơ Nịnh để nói chuyện.
“Em đạt giải Nhất tỉnh S rồi, đăng ký thi chung kết nhé. Nếu em muốn thi vào Đại học Ngoại ngữ Hoài Xuyên thì giành được TOP 30 toàn quốc trong cuộc thi này có thể sẽ được trường giảm điểm xét tuyển. Nếu thành tích của em thật sự nổi bật, có khi còn được các trường ngoại ngữ khác tuyển thẳng nữa. Nhưng từ trước tới giờ Hoài Xuyên không có tuyển thẳng, chỉ giảm khoảng 30 – 50 điểm xét tuyển thôi… Cô khuyên em nên đăng ký,” Thôi Bình Bình nói, “Vòng chung kết sẽ tổ chức dưới dạng trại đông ở Yên Kinh, kéo dài mười bốn ngày. Thể thức thi thì chưa biết, chỉ biết giám khảo đều là thầy cô đến từ các trường đại học ngoại ngữ nổi tiếng, còn có một số đơn vị hợp tác quốc tế nữa.”
Ôn Sơ Nịnh nghe mà hơi choáng, “Cô Thôi ơi, trường mình có mấy người vậy ạ?”
“Lớp 11 chỉ có em, lớp 12 thì có vài bạn nữa nhưng cô quên mất rồi,” Thôi Bình Bình nói, “Em có thể về bàn bạc với gia đình thử, phí tham gia trại đông này cũng hơi cao đấy.”
“Vâng.” Ôn Sơ Nịnh gật đầu, “Cảm ơn cô Thôi.”
“Không có gì.”
Ôn Sơ Nịnh trở về lớp, đã tháng 12 rồi, không chỉ tiến độ các môn đều dồn dập mà học sinh lớp 11 còn phải thi kỳ thi đánh giá năng lực giữa kỳ, thi cả Sinh, Hóa, Lý. Kết quả này sẽ được lưu vào hồ sơ nên không thể qua loa được.
Thế là lớp Xã hội lại điều chỉnh thời khóa biểu, mỗi tuần tăng thêm một tiết Sinh, Hóa, Lý để chuẩn bị cho kỳ thi học kỳ sau.
Áp lực tương đối lớn.
Cuộc sống cấp 3 không hề đẹp đẽ như trong phim truyền hình, đặc biệt là ở một tỉnh chú trọng vào thi cử, chỉ có áp lực tiếp nối áp lực.
Sau tiết tự học tối, Ôn Sơ Nịnh vẫn còn một chồng tài liệu nữa phải ôn.
Cô đi trên con đường chớm đông, bỗng dưng muốn khóc.
Nhưng trưởng thành vốn dĩ là như thế, chơi vơi, vấp ngã, khóc cho đã rồi lại lau nước mắt đứng dậy.
Ôn Sơ Nịnh bước trên con đường vắng tênh, có một khoảnh khắc, cô rất muốn nhắn tin cho Trần Nhất Lan.
Cô đeo cặp, bên ngoài bộ đồng phục là một chiếc áo khoác kiểu học viện, cô lôi điện thoại trong túi ra. Mùa đông ở thành phố Lâm Giang lạnh và ẩm, bàn tay mới lộ ra ngoài đã cảm nhận rõ cái lạnh tê buốt.
Cô đứng dưới ánh đèn đường, gửi một tin nhắn cho cậu.
Một emoji Minions mặt buồn.
Sau đó bỗng nghe thấy tiếng chuông tin nhắn đặc trưng của iPhone vang lên từ phía trước không xa.
Trên con đường yên tĩnh, gió đông lạnh buốt.
Ôn Sơ Nịnh ngẩng đầu lên, cô quấn khăn thật dày, hơi thở hóa thành làn khói mỏng.
Cô thấy Trần Nhất Lan đứng dưới đèn đường, chiếc áo khoác lông dày màu đen mở rộng, bên trong là áo len xanh trắng, quần thể thao đen và giày thể thao.
Cậu không choàng khăn, cái cổ lộ ra, đường nét tuấn tú và phóng khoáng, vừa nhìn thấy cô đã mở một nụ cười rạng rỡ.
Chiều cao hơn 1m9, dáng người thẳng tắp, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi mà cậu vẫn khiến người ta khó rời mắt đi được.
“Nhóc con, tan học lâu thế rồi mới ra, tớ đợi cậu gần nửa tiếng rồi đấy.” Trần Nhất Lan đi tới phía cô, nhấc nhẹ chiếc cặp sau lưng cô, “Nặng thế? Đeo nổi không đấy?”
“Nổi chứ.”
Chẳng hiểu sao thấy cậu đứng đó, cô lại cảm giác như ông trời nghe thấy nguyện vọng thầm kín trong tim mình rồi chẳng ngần ngại mà thực hiện giúp cô.
Ôn Sơ Nịnh đứng đó, “Cậu tới lúc nào vậy…”
“Tự học tối tới 9 rưỡi mà.” Cậu đi phía ngoài cô.
Luồng hơi lạnh lẽo mang theo hương chanh quen thuộc len vào mũi, Ôn Sơ Nịnh thấy trái tim hơi nhói lên.
“Tớ làm thêm vài bài ấy mà.” Ôn Sơ Nịnh hỏi cậu, “Còn cậu, mới tập xong à?”
“Ừm,” Trần Nhất Lan nói, “Mới bơi xong 10.000m, cuối tuần này được nghỉ rồi.”
“Cậu không lạnh à?”
Ôn Sơ Nịnh ngước lên nhìn cậu, hình như gió lạnh đang luồn vào cổ cậu.
“Không lạnh, cậu lạnh hả?”
Trần Nhất Lan hỏi cô.
Ôn Sơ Nịnh lắc đầu.
Trần Nhất Lan cụp mắt nhìn, cô vô thức rụt tay lại. Hôm nay suýt chút đi học trễ, cô vội vã chạy ra ngoài nên quên mang găng tay.
Trần Nhất Lan đút tay vào trong túi áo khoác rồi lại dịch tới gần cô.
Ôn Sơ Nịnh nhìn cậu một giây.
Trần Nhất Lan thản nhiên như không có gì, mở túi áo hướng về phía cô.
Ôn Sơ Nịnh tay nhanh hơn não, vội nhét tay phải vào túi áo trái của cậu.
Chạm vào mu bàn tay cậu, hơi ấm lan tới, đầu óc cô bỗng trở nên trống rỗng, cảm nhận rõ hình dáng xương tay thon gầy của cậu, hai mu bàn tay chạm nhau, thậm chí cô còn chẳng dám động đậy.
Tay Trần Nhất Lan khẽ nhúc nhích, nắm lấy bàn tay cô rồi siết nhẹ một cái, “Lạnh vậy?”
Tay cậu rất to, hoàn toàn bao trọn lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo, ấm nóng và mạnh mẽ.
Ôn Sơ Nịnh như bị điện giật, rụt mạnh tay về, “Chẳng lạnh tí nào cả!”
Phản ứng nhanh như một con mèo đang xù lông vậy.
Trần Nhất Lan khẽ cười cô một chút, cất bước đi tiếp. Phía trước có một cửa hàng tiện lợi 24/24, Ôn Sơ Nịnh đứng ngoài đợi cậu, lớp kính phủ một lớp sương mờ mịt.
Cô ngước mắt nhìn vào trong, Trần Nhất Lan đứng ở quầy chưa biết mua gì. Cậu cao ráo, cô nhìn thấy rõ gò má cậu, đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, lúc cúi đầu ánh mắt vẫn mang chút hững hờ.
Cô ngốc nghếch nghĩ, khoảnh khắc nhìn thấy cậu giống như điều ước thầm kín trong lòng vừa được thực hiện chỉ trong chớp mắt, niềm vui trào dâng như những tia pháo hoa rực rỡ.
Cô cúi đầu nhìn nhìn tay mình.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi ấy, nhịp tim cô dồn dập, đầu óc trống rỗng, trời lạnh như vậy mà mặt vẫn nóng bừng.
Sao lại rụt tay về? Là vì sợ cậu nhận ra sự bối rối trong phút chốc ấy của mình.
Cảm xúc chưa kịp che giấu.
Ôn Sơ Nịnh đứng ở ngoài, trên mu bàn tay như vẫn còn vương hơi ấm từ tay cậu.
Trái tim nở rộ như nổ tung trong lồng ngực, nhịp tim vang vọng nhưng chẳng dám để lộ chút nào.
Cô khẽ siết lòng bàn tay lại như muốn giữ chút ấm áp ngắn ngủi ấy thêm chút nữa.
Chỉ vài phút sau, Trần Nhất Lan bước ra, đưa cho cô một cái ly giấy.
Lẩu xiên nóng hổi, có tôm viên và túi trứng cá mà cô thích nhất.
Chan thêm rất nhiều nước súp, cầm trong tay sưởi ấm cũng được.
“Cậu tập thế nào rồi?”
“Cậu thi tiếng Anh…”
Hai người đồng thanh cất lời.
Ôn Sơ Nịnh hơi xấu hổ.
Trần Nhất Lan khẽ cười một tiếng.
“Vẫn ổn, như cũ thôi, nhưng mùa đông năm nay phải tới Yên Kinh huấn luyện đông, mùa xuân sẽ có một giải đấu tỉnh, một năm sau là giải vô địch toàn quốc để đánh giá thành tích.”
“Wow…” Ôn Sơ Nịnh tròn mắt kinh ngạc, “Cậu giỏi thế!”
“Thật không?”
“Thật mà.”
“Còn cậu?”
“Tớ qua vòng sơ khảo và bán kết rồi, chung kết cũng ở Yên Kinh, hình như đầu tháng 2 mới tổ chức thì phải.”
Ôn Sơ Nịnh suy nghĩ một lúc, năm nay Tết rơi vào cuối tháng 2.
Vừa hay là thi trước Tết.
“Tớ tới Yên Kinh tháng 1, giữa tháng 2 sẽ về, huấn luyện mùa đông chỉ trong một tháng thôi,” Trần Nhất Lan nói, “Trùng hợp thật đấy.”
Ôn Sơ Nịnh cắn viên tôm, cậu không nói gì thêm, cô cũng chẳng hỏi. Thời gian huấn luyện của họ rất kín, dễ gì mà lên kế hoạch khác được.
“Thế cậu cũng phải cố lên, tập luyện chăm chỉ nhé.”
Ôn Sơ Nịnh cúi đầu, dùng xiên que đâm vào túi trứng cá.
— Cậu cũng phải cố lên nhé.
— Tớ cũng đang nỗ lực vì Ngoại ngữ Hoài Xuyên đây.
Dù khó khăn mệt mỏi tới cỡ nào, tớ cũng sẽ kiên trì tới cùng.
“Cậu cũng vậy.”
Trần Nhất Lan đi cạnh cô, tới khu nhà công vụ, cả hai cùng lên lầu rồi chia tay ở tầng 4.
Trần Nhất Lan đứng dưới lầu nhìn Ôn Sơ Nịnh đi lên, sau đó mở cửa, nghe tiếng chó con sủa một tiếng và tiếng phì phò chạy ra.
Ôn Sơ Nịnh đóng cửa lại.
Cậu đứng dưới lầu, nhớ lại khoảnh khắc cô bước tới —
Tóc buộc đuôi ngựa, tóc mái xõa trước trán, nửa gương mặt vùi trong chiếc khăn quàng màu trắng ngà, chẳng hiểu sao lại không vui mà cụp mắt xuống, tâm trạng có vẻ không tốt.
Nhưng ngay khi nhìn thấy cậu, ánh mắt cô không giấu nổi sự ngạc nhiên, lập tức bừng lên ánh sáng và ý cười.
Cậu đã xuất hiện đúng lúc.
Xứng đáng để chờ trong gió lạnh nửa tiếng.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.