Lục Dung nghĩ lại mà thấy sợ, Thẩm Vấn Thu nhảy xuống sông trong nháy mắt, trái tim anh bị dọa sợ suýt ngừng đập.
Anh không nhảy từ trên cầu xuống mà chạy như điên tới bờ đê, cởi áo khoác, tháo tay giả, lặn xuống nước cứu người.
Anh biết bơi nhưng khả năng bơi không tốt lắm, chỉ là lúc ấy không biết anh tìm đâu ra sức lực, cuối cùng vẫn gắng gượng thành công.
Thẩm Vấn Thu liều mạng không muốn cho anh cứu, cứ giằng co như vậy một lúc, anh tưởng rằng bọn họ đã cùng nhau chết chìm giữa dòng sông rồi.
Thật may Thẩm Vấn Thu kiệt sức, anh chật vật quẫy đạp trong nước mới có thể kéo được hắn lên.
Lục Dung biết bản thân anh quá ích kỷ, ép Thẩm Vấn Thu phải sống.
Muốn để một người sống tiếp, không phải chỉ thốt ra nhẹ tênh một câu “Đừng chết” là thành công.
Cuộc sống không phải là một khoảnh khắc mà là tập hợp của vô số khoảnh khắc.
Trước đó còn sống, tự tử còn sống sót, sau đó thì sao? Sống thế nào? Chẳng lẽ nỗi đau dồn người ta vào cõi chết trước đó không còn nữa?
Khoảng thời gian gần đây Lục Dung suy nghĩ rất nhiều.
Thẩm Vấn Thu che giấu quá tốt, thậm chí còn khiến anh tưởng dưới sự quan tâm dè dặt của mình, hắn đã dần dần thích ứng được với cuộc sống mới.
Thật ra hoàn toàn ngược lại.
Trên đường đến thành phố H, Lục Dung đã suy nghĩ sâu xa cả đường.
Lúc đi tảo mộ cùng Thẩm Vấn Thu, bỗng nhiên anh đã nghĩ thông suốt.
Thuở nhỏ, anh đã từng hoang mang,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-second-hand/1446270/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.