Thịnh Hủ nói xong, dòng cảm xúc kích động bộc phát, giống như vừa mới luyện tập vất vả xong hít một hơi thật sâu, tựa như núi lửa phun trào bị dập tắt.
Lục Dung kiệm lời như vàng: “Không.”
Lục Dung bình thản hơn so với Thịnh Hủ nghĩ, điều này càng khiến sự ghen ghét đố kị của y hừng hực.
Đối với y mà nói, thái độ của Lục Dung như vậy giống như đang đứng trên cao xem kịch vui, còn y thì giống như một thằng hề: “Cậu vừa nói câu đầu tiên là tôi đã ngắt điện thoại rồi, câu sau đó cậu ấy không nghe được đâu.
Nhiều năm qua người như cậu vẫn quen thói nói năng tùy tiện, làm tổn thương người khác.”
Thịnh Hủ nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện: Liên quan quái gì đến cậu?
Lục Dung nói tiếp: “Cậu quen Thẩm Vấn Thu từ nhỏ, cậu ấy là người thế nào cậu là người rõ nhất, cậu ấy không phải người sẽ làm những chuyện bán thân như thế, mối quan hệ của chúng tôi không hề đê hèn như cậu nghĩ.
Mặc dù trước đây tôi thích cậu ấy nhưng bây giờ chúng tôi chỉ là bạn bè ở cùng một chỗ.”
Thịnh Hủ càng trở nên kích động, máu nóng dồn lên não, sau đó ngay cả những lời gay gắt nhất cũng đã trực chờ ở đầu lưỡi, nhưng lại như đang né tránh điều gì nên y gắng gượng nuốt ngược về, cảm giác nuốt lưỡi dao không hề dễ chịu.
Điện thoại di động rung lên.
Lục Dung cúi đầu đọc tin nhắn vừa nhận được, ngẩng đầu lên, nói: “Cậu ấy nói không cần tôi trả hộ, còn hỏi cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tinh-second-hand/1446282/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.