Vài ngày sau, ta mang lễ vật đến thăm Tạ thần y.
Một là thăm chân thương của ông, hai là cảm ơn ông đã chăm sóc đại tẩu nhiều ngày, lại còn trong lúc nguy cấp đã gửi cháu trai mình đến cứu mạng đại tẩu và đứa bé.
Ba là tạ lỗi với cháu trai ông, Tạ Cảnh, vì cú đ.ấ.m hôm trước.
Tưởng rằng ông lão sẽ nằm trên giường nghỉ ngơi.
Ai ngờ ông chỉ chống gậy, đi lại trong sân rất linh hoạt.
Theo như lời ông kể về cảnh nguy hiểm hôm đó, quả thật như ta đoán.
"Đại tỷ của ngươi quả là tàn nhẫn. Hôm đó đám sơn tặc kia, ta thấy tên cầm đầu giống như kẻ canh cổng nhà nàng ta.
Chỉ là so với lão già này, tiểu cô nương còn non nớt lắm. Ngọn núi này ta quen thuộc nhất, dưới vách núi ấy thực ra là một bệ đá, ta nhảy xuống, bọn chúng tưởng ta rơi xuống c.h.ế.t tan xác, tưởng rằng đã g.i.ế.c người, liền vội vàng bỏ chạy.
Nhưng tuổi đã lớn, thân thủ không bằng trước, nhảy xuống lúc đó làm trật chân, sưng mấy ngày, giờ thì không sao nữa."
Ông lão nói xong, còn định nhảy tại chỗ vài cái để cho chúng ta thấy tài năng của mình.
Tạ Cảnh không biết từ khi nào xuất hiện sau lưng ông, giữ chặt ông lại.
"Gia gia, người không thể yên ổn một chút sao?"
Ta cùng hắn chào hỏi, rồi trang trọng cảm ơn hắn nhiều lần.
Trước đây nghe Tạ thần y nói về cháu trai lớn của mình luôn ở ngoài du ngoạn, trị bệnh cứu người, đồng thời thu thập các loại thuốc và phương pháp chữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tri-mo-vu/1215778/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.