Sở Mục Phong nhìn cô, mí đột nhiên nhảy lên, đôi mắt bình thản thêm nhiều hơn một phần vui sướng.
Hắn chỉ mở môi và có ý định trả lời cô, Lâm Thiển hài hước một tay nắm lấy cằm của hắn, khiêu khích Nam Âm "Ta liền đối với hắn giở trò, vấy bẩn hắn, ngươi đến cắn ta à?!"
Nam Âm phát điên, chỉ vào Lâm Thiển nổi giận mắng "Ngươi không phải nam hay nữ, cha mẹ ngươi sinh ngươi ra chỉ lãng phí thức ăn, khó trách bị bọn họ vứt bỏ, ngay cả cha mẹ ruột đều không cần vậy ngươi còn sống trên đời này làm gì?!"
Nụ cười tinh nghịch của Lâm Thiển đột nhiên cứng ngắc, cô nhảy từ trên lưng Sở Mục Phong xuống, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ, cha mẹ là điểm mấu chốt của cô.
Nam Âm chạy tới, giữ chặt tay Sở Mục Phong liền muốn chạy đi "Rời người bệnh thần kinh này xa một chút, nghe nói tối hôm qua cô ta chưa từng trở về phòng ngủ, cũng không biết ra ngoài lêu lổng với ai, đừng để bị điên giống cô ta."
Ai ngờ Sở Mục Phong vung tay Nam Âm, lạnh lùng nói "Vị bạn học này, chúng ta giống như không quen."
Khuôn mặt Nam Âm lúng túng "....."
Những người khác "......"
"Còn có, cô ấy đêm qua ở nhà, không phải ra ngoài lêu lổng với ai, cô ấy là bạn cùng lớp, tôi không thể tránh xa cô ấy."
Ngay trước mặt mọi người, Sở Mục Phong vung tay tát vào mặt Nam Âm "Ba ba..", Nam Âm thật sự đau muốn chết, làm thế nào những nam sinh ả thích đều có thể chơi với một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-truong-nha-quyen-the-cuoi-sung-bao-boi/1663826/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.