Tiếng bước chân vẫn thoảng hoặc vang lên bên ngoài cánh cửa.
Mỗi lần tiếng bước chân ấy dừng lại trước cửa, Utah Tụng Hương đều phải đặt tay lên vật cứng đang trồi lên dưới lớp áo choàng bên hông mình.
Đó là một khẩu súng.Utah Tụng Hương biết, đám người kia là hạng người như thế nào.Mãi một lúc sau, tiếng bước chân mới thưa dần, ngoài cửa cũng yên tĩnh trở lại.Còn khoảng năm tiếng nữa trời mới sáng.
Lúc này, chiếc bóng đèn chính là nguồn sáng duy nhất trong phòng.Anh cụp mắt, nhìn về dáng người nhỏ nhắn đang rúc vào một góc giường kia.Quả thật, đó là một dáng người vô cùng gầy yếu.Đến tận bây giờ, Utah Tụng Hương vẫn không cách nào liên tưởng được cô gái tên Tang Nhu này với một người cụ thể, một kiểu người hay một cá nhân trong nhóm người nào đó.Vào giây phút đỡ được cô gái này bên đống lửa trại, anh đã vô cùng hoài nghi, thứ mà mình vừa đỡ là một con người đấy sao? Nghĩ thế nào cũng thấy giống một món đồ hơn.Thứ rơi vào khuỷu tay anh khi ấy thật sự rất nhẹ, chắc chỉ khoảng chừng hai mươi ký? Cũng không hẳn, có lẽ nặng hơn hai mươi ký một chút.Thế nhưng, cô gái này thật sự là một con người, một cá thể, là thành viên trong một tổ chức, biết nói chuyện, biết đi lại.Lúc này, trước mắt anh, Tang Nhu đang nằm co ro trên giường trông lại càng gầy gò hơn so với khi đứng bên đống lửa.Có lẽ điều này có liên quan đến tư thế ngủ của cô.Dáng nằm dán chặt lưng vào tường của Tang Nhu, cả người rụt lại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-tuong-moi-xem-don-ly-hon/1358640/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.