Vất vả, nỗ lực lâu như vậy, Tô Tích Nhan vẫn không thể chấp nhận, từ bỏ cùng mất mát hai nỗi thống khổ như búa tạ hung hăng đập vào lồng ngực Hà Tỉnh Mạc, bức nàng rơi lệ đầy mặt, bức nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất.
Tình cảm mấy năm nay, nỗ lực mấy năm nay, trong một khắc đều hóa thành hư ảo, Hà Tĩnh Mạc ngơ ngác nhìn đối phương, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Tô Tích Nhan ở bên kia mà khóc, mà hiển nhiên cô khóc cũng không bằng Hà Tĩnh Mạc ẩn nhẫn bao lâu nay, đau buồn ở trong lòng bị gợi lên khiến nàng mặc kệ cứ thế mà khóc, tê tâm liệt phế* thanh âm vang vọng khắp căn phòng, Tô Tích Nhan thấy Hà Tĩnh Mạc xụi lơ ngồi trên mặt đất mà khóc liền lảo đảo chạy qua chỗ nàng, hai chân gấp khúc quỳ gối bên người Hà Tĩnh Mạc, đưa tay ôm lấy nàng vào lòng.
*tê tâm liệt phế: đau đớn cùng cực, đau đến xé lòng.
"Xin lỗi, Tĩnh Mạc, mình xin lỗi cậu."
Sau tất cả, lại rúc trong ngực quen thuộc kia, Hà Tĩnh Mạc không còn chịu đựng được nữa, nước mắt như đàn đứt dây mà rơi, khóc không thành tiếng, khóc ra mấy năm đau đớn bất hạnh, khóc ra mấy năm ủy khuất cùng xót xa, dù sao cũng là lần cuối cùng, nàng còn băn khoăn che đậy gì nữa? Đau đớn quá lâu, tổn thương quá lâu, kết quả lại như vậy, nàng thật sự không thể chấp nhận, Hà Tĩnh Mạc gắt gao túm lấy áo Tô Tích Nhan, cả người co
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-va-thu-can-gi-lam-kho-nhau/2059807/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.