"Thay vì đợi người ghét bỏ...... Không bằng..." Hạ Linh Doanh nói từng chữ thật khó khăn, Tiêu Mạc Ngôn bấu chặt cổ tay nàng, lực nắm mạnh làm cho nàng không chịu được mà cắn môi, vẫn cố chấp như trước, Hạ Linh Doanh chống lại ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu, người không nên như vậy, chúng ta chia tay một khoảng thời gian đi, một khoảng thời gian."
Hôm nay Tiêu Mạc Ngôn bỏ đi làm cho nàng rất khủng hoảng, khiến nàng như ngã vào đáy cốc tuyệt vọng, nghĩ lại mấy năm nay, trong cuộc sống của nàng chỉ có duy nhất một mình Tiêu Mạc Ngôn. Trong lòng Hạ Linh Doanh cũng chỉ có mỗi Tiêu Mạc Ngôn, vây quanh cô duy nhất một người, vì cô vui vẻ vì cô ưu phiền. Hạ Linh Doanh nhìn chính mình trong gương, cho dù bảo dưỡng tốt như thế nào, năm tháng vội vàng như nước chảy không lưu lại vết dấu, nàng cũng đã không còn là người con gái xinh đẹp của năm nào, thế giới này đầy dẫy cám dỗ, mà vị trí quan trọng nhất trong lòng Tiêu Mạc Ngôn cũng không sợ thiếu người tranh giành, nếu... Nếu có một ngày cô chán ghét mình, Hạ Linh Doanh thật không dám nghĩ đến......
"Em muốn rời xa ta?" Ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn lập tức đỏ lên, bộc lộ biểu tình hung tợn, đã rất nhiều năm Hạ Linh Doanh không nhìn thấy bộ dạng này của cô, Hạ Linh Doanh kiên cường nhìn cô, gật đầu. Nếu đã muốn bắt đầu chán ghét, không chia tay thì còn đợi gì nữa?
"Em muốn rời xa ta!"
Tiêu Mạc Ngôn nghẹn ngào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-va-thu-can-gi-lam-kho-nhau/2059844/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.