Trong phòng tối om không ánh đèn, tia sáng duy nhất có lẽ là ánh đèn hành lang, hoặc là từ chung cư bên cạnh, hay là đèn đường.
Bất quá vừa vào cửa Giang Đường còn chưa thích ứng kịp, cô cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ là bóng đêm trước mắt.
Còn cảm nhận được tim mình thiếu chút nhảy khỏi lòng ngực, thình thịch đập kịch liệt.
"Khương Nghi Dạng," Giang Đường chính mình không nhận ra giọng mình lúc này kì lạ đến mức nào: "Cậu làm gì vậy?"
Giọng cô lạc đi, bên tai "tách" một tiếng, đèn ở huyền quan sáng lên.
Khương Nghi Dạng giờ đây đã buông tay Giang Đường ra, người lúc này đã đi vào nhà, sẵn lấy từ cửa tủ đôi dép cô mang lần trước.
Cho nên hiện tại người này chắc chắn cô nhất định sẽ ở lại sao? Còn không thèm lấy lí do nữa?
Giang Đường còn có thể như thế nào nữa? Khương Nghi Dạng đã nhiệt tình như vậy!
"Ăn no chưa?"
Chờ Giang Đường mang dép vào, Khương Nghi Dạng mới hỏi câu này.
Giang Đường: "Còn có thể.
"
Khương Nghi Dạng: "Còn có thể là no hay chưa no?"
Giang Đường mỉm cười: "Sao lại hỏi vậy? Cậu thấy tôi ăn nhiều hay ít?"
Khương Nghi Dạng: "Cậu ăn quả thực không nhiều lắm.
"
Giang Đường than thở: "Này không phải do không thể ăn cay sao, lẩu nhạt có gì ngon đâu," nếu đã nói đến đây, Giang Đường nhịn không được ai oán: "Nước chấm cũng không thế cay, thế này còn ăn gì nữa.
"
Khương Nghi Dạng khẽ cong môi cười: "Tôi không nghĩ cậu lại nghe lời tôi đến vậy.
"
Giang Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-vi/667749/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.