Giang Đường từ trên giường đứng lên, mới phát hiện cảm mao hình như có chút nghiêm trọng.
Trước mắt một mảnh đen nhánh, đầu ong ong, cô đứng ở mép giường hồi lâu, phải đỡ đầu giường mới không để mình ngã xuống.
Đầu rất nặng, chân cũng nặng như chì, từ phòng ngủ tới cửa chính, Giang Đường đoán chừng phải tốn hơn hai phút, kỳ thực giống người sinh bệnh nặng.
Bất quá hôm nay Khương Nghi Dạng chỉ ấn một lần chuông, nàng cực kì kiên nhẫn chờ đợi.
Cửa mở ra, Giang Đường nhìn thấy Khương Nghi Dạng, thoáng chút sửng sốt.
Khương Nghi Dạng hôm nay không trang điểm, tóc cũng không uốn xoăn như thường ngày mà để thẳng, bên ngoài có vẻ lạnh, nàng mang trên người một kiện áo lông trắng, phía dưới là quần jean và một đôi dép bông, bộ dạng rất tùy ý.
Đối với cô mỗi lần nhìn thấy người này, nàng đều là tỉ mỉ trang điểm, giờ đây Giang Đường thoáng có chút không thích ứng kịp.
Chẳng qua hiện tại Giang Đường cũng không ổn lắm, Khương Nghi Dạng chí ít nhìn vẫn gọn gàng, còn Giang Đường lúc này không khác gì một tên ăn mày.
"Vào đi.
"
Giang Đường nói với Khương Nghi Dạng, giọng khàn đặc phải ho khan vài tiếng.
Khương Nghi Dạng: "Rất nghiêm trọng.
"
Giang Đường đi vào trong: "Còn tốt đi.
"
Cô thật sự khó chịu, khó chịu đến mức không muốn hỏi cái này cái kia với Khương Nghi Dạng, ví dụ như nàng tới đây bằng cách nào, mẹ cô đã nói gì với nàng, hiện tại Giang Đường chỉ muốn nằm xuống thôi.
Không để ý Khương Nghi Dạng, Giang Đường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-vi/667752/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.