Khương Nghi Dạng ôm rất nhẹ nhàng, nhưng tâm Giang Đường lại bị ảnh hưởng rất nặng nề.
Giang Đường nghĩ, cái sợi dây mà Khương Nghi Dạng nắm chắc chắn là tâm của cô.
Hành lang rốt cuộc cũng có chút âm thanh ồn ào, nhưng chỉ có Giang Đường mới có thể nghe được, là tiếng nhịp đập con tim cô.
Mùi hương thuộc về Khương Nghi Dạng nhẹ nhàng thoảng qua, kích thích khứu giác Giang Đường, đèn tự động ở hành lang không thấy động tĩnh nên tắt dần, cùng lúc đó, Khương Nghi Dạng cũng đem cằm nàng tựa vào hõm cổ Giang Đường.
Sợi dây thần kinh nào đó trong cơ thể Giang Đường như bị kích thích, mỗi một giây trôi qua cô đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Khương Nghi Dạng trên cổ mình.
Nó có thể như gió nhẹ lướt qua, cũng có thể mạnh tới mức thổi bay những sợi lông tơ nhỏ bé trên người cô.
Những khối da thịt được chạm vào dần dần nóng lên, các tế bào trong cơ thể cũng đang sục sôi, muốn cô phải tới gần Khương Nghi Dạng hơn.
Cô muốn ôm Khương Nghi Dạng, muốn xoa đầu Khương Nghi Dạng và nói nàng làm tốt lắm, muốn ôm lấy Khương Nghi Dạng thật chặt thật chặt, còn muốn! !
Lý trí Giang Đường cuối cùng cũng chịu thua trái tim mình, cô nhận mệnh mà nâng tay lên, cũng cúi đầu chuẩn bị dán lại gần Khương Nghi Dạng, nhưng tay vừa mới chạm tới quần áo Khương Nghi Dạng, Khương Nghi Dạng lại cử động.
Nàng lui về sau một bước, buông hai tay ra, giữ khoảng cách với Giang Đường.
Giang Đường bặt buộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-vi/667757/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.