— Khương Thanh Diễn còn chưa kịp nuốt một đũa mì xuống, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Bùi Sâm. Anh không đọc ra được biểu cảm gì trong mắt hắn – không có vẻ khó chịu, cũng chẳng phải đang trêu chọc, chỉ thấy tâm trạng hình như đang khá tốt. Sau khi ăn sáng xong, cả hai cùng xuất phát. Khương Thanh Diễn ngồi ở ghế phụ, chợt nhớ tới lời Trần Ký nhắc hôm qua về quán bar trong khu nghỉ dưỡng, bèn tò mò hỏi: “Tôi nhớ hình như quán bar của Kỳ Nam nằm trong khu nghỉ dưỡng phải không?” “Sao vậy?” Bùi Sâm liếc nhìn anh. Khương Thanh Diễn: “Đàn anh tối qua gọi điện cho tôi ngày mai sẽ đến đây, nói là muốn đi bar làm vài ly. Nếu tiện thì anh có thể cho tôi số của Kỳ Nam không? Bọn tôi cũng coi như ghé ủng hộ một chút.” Quán bar của Kỳ Nam đừng nói đến chuyện ủng hộ, quán không có ai đến anh ta còn vui hơn, vì tám giờ tối trở đi mà không đặt trước là chẳng còn chỗ. Nhân lúc dừng đèn đỏ, Bùi Sâm gửi số điện thoại của Kỳ Nam cho Khương Thanh Diễn, tiện tay nhắn cho Kỳ Nam một tin. Giờ chắc là giờ cao điểm buổi sáng, nhưng xe trên đường cũng không nhiều, đi lại xem như suôn sẻ. Cây ven đường đã bắt đầu ngả vàng, cả hàng dài ánh lên một màu rực rỡ. Với một người sinh ra và lớn lên ở phương Nam như Khương Thanh Diễn thì khung cảnh ấy thật sự gây choáng ngợp. “Đẹp thật.” Khương Thanh Diễn nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Sáng không kẹt xe lại còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787413/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.