Đồ tự tay nướng thì hương vị chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong một chuyến du lịch, sau một ngày dài vui chơi mà lại được cùng một nhóm người hoàn toàn xa lạ tham gia vào một buổi “tự cung tự cấp” nho nhỏ như thế này thì đúng là điểm tô thêm màu sắc cho chuyến đi. Ngoài cổng sân vẫn còn mở, không ít du khách vừa quay về thấy có lò nướng bày sẵn liền kéo nhau vào, không nhất thiết phải ăn, chủ yếu là muốn trải nghiệm một chút.
Sân của Lộc Minh không nhỏ, nhưng hôm nay người đông bất thường, khách từ khắp mọi miền tụ về, đủ thứ giọng nói khác nhau mà giao tiếp cũng chẳng khó khăn gì, ai nấy đều vui vẻ chen chúc bên nhau, thành ra chỗ của Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn lại có vẻ quá đỗi yên tĩnh.
“Muốn ăn gì thì tự lấy.” Bùi Sâm thấy Khương Thanh Diễn cứ im lặng đứng bên cạnh mình, bèn quay đầu liếc anh một cái.
Khương Thanh Diễn không mấy tinh thần, cả ngày chưa ăn gì mà cũng chẳng thấy đói. Anh vốn thế, hễ trong lòng có chuyện thì lại mất khẩu vị, nghe Bùi Sâm nói vậy, anh tiện tay cầm mấy xiên rau cuốn từ khay sắt rồi đặt lên lò nướng.
Bùi Sâm giơ tay ngăn lại, tự nhiên nhận lấy xiên tre rồi đặt lên vỉ. Tay hai người vô tình chạm nhau, tay Bùi Sâm bị lửa hơ nên rất nóng, khiến Khương Thanh Diễn có chút phiền muộn.
Anh muốn đứng xa Bùi Sâm hơn một chút, nhưng Bùi Sâm thì ung dung như thể chẳng hề có chút tâm tư thừa thãi nào, vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thu-xem-moc-chi-huong-bac/2787419/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.