🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đồ tự tay nướng thì hương vị chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong một chuyến du lịch, sau một ngày dài vui chơi mà lại được cùng một nhóm người hoàn toàn xa lạ tham gia vào một buổi “tự cung tự cấp” nho nhỏ như thế này thì đúng là điểm tô thêm màu sắc cho chuyến đi. Ngoài cổng sân vẫn còn mở, không ít du khách vừa quay về thấy có lò nướng bày sẵn liền kéo nhau vào, không nhất thiết phải ăn, chủ yếu là muốn trải nghiệm một chút.

Sân của Lộc Minh không nhỏ, nhưng hôm nay người đông bất thường, khách từ khắp mọi miền tụ về, đủ thứ giọng nói khác nhau mà giao tiếp cũng chẳng khó khăn gì, ai nấy đều vui vẻ chen chúc bên nhau, thành ra chỗ của Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn lại có vẻ quá đỗi yên tĩnh.

“Muốn ăn gì thì tự lấy.” Bùi Sâm thấy Khương Thanh Diễn cứ im lặng đứng bên cạnh mình, bèn quay đầu liếc anh một cái.

Khương Thanh Diễn không mấy tinh thần, cả ngày chưa ăn gì mà cũng chẳng thấy đói. Anh vốn thế, hễ trong lòng có chuyện thì lại mất khẩu vị, nghe Bùi Sâm nói vậy, anh tiện tay cầm mấy xiên rau cuốn từ khay sắt rồi đặt lên lò nướng.

Bùi Sâm giơ tay ngăn lại, tự nhiên nhận lấy xiên tre rồi đặt lên vỉ. Tay hai người vô tình chạm nhau, tay Bùi Sâm bị lửa hơ nên rất nóng, khiến Khương Thanh Diễn có chút phiền muộn.

Anh muốn đứng xa Bùi Sâm hơn một chút, nhưng Bùi Sâm thì ung dung như thể chẳng hề có chút tâm tư thừa thãi nào, vậy mà từng hành động đối với anh lại vô cùng cẩn thận.

Ánh lửa yếu ớt hắt lên khuôn mặt hai người, Bùi Sâm cao hơn Khương Thanh Diễn, khi hắn đưa tay che cho anh thì toát ra một cảm giác rất vững chãi. Khương Thanh Diễn vốn là kiểu người có cá tính rõ ràng, nhưng đứng cạnh Bùi Sâm lại trông thật mềm mại. Gia Giai ngồi xổm đằng xa xiên thịt dê, thấy vậy liền bật dậy, ngậm một xiên tre trong miệng, tay giơ chiếc máy ảnh đeo trước ngực lên, chụp liền một tấm.

“Làm gì thế?” Mễ Hòa thò đầu lại gần, nhìn vào máy ảnh, trợn to mắt đầy phấn khích: “Cậu đúng là có mắt nhìn đấy!”

“Ừ hứ ~” Gia Giai đắc ý nhướng mày: “Chút nữa tớ tải ảnh ra gửi cho cậu.”

Hai người bên này cũng rất ăn ý im lặng một hồi lâu, Bùi Sâm mở lời: “Sáng nay sao không ăn gì mà đã đi rồi?”

“Không kịp.” Khương Thanh Diễn lảng tránh ánh mắt hắn.

Bùi Sâm không rõ có tin hay không, chỉ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.

Khương Thanh Diễn ho một tiếng: “Sáng mai Trần Ký phải đến bệnh viện, nếu anh rảnh thì có thể qua để bàn thêm về phương án điều trị.”

“Ừ, sáng mai tôi qua.” Mấy xiên rau chín nhanh, chẳng mấy chốc đã xong, Bùi Sâm quét thêm dầu và gia vị, đưa mấy xiên rau cuốn cho Khương Thanh Diễn.

Mấy vị khách tiện đường ghé vào ăn uống chủ yếu là để vui, chẳng ai thật sự ở lại ăn no, chơi một lúc là đi. Trong sân kê ba chiếc bàn vuông ghép lại với nhau, Tằng Chấn bê ra hai thùng bia, những người còn ở lại hầu hết đều là khách ở tại Lộc Minh, chẳng cần biết có quen nhau hay không, cụng ly một cái là thân nhau ngay.

Gia Giai và nhóm bạn ngồi chung một bàn với người của quán, cô rót cho mình một ly, rồi ngó sang Khương Thanh Diễn đang ngồi đối diện: “Em kính anh Khương một ly, hôm *****ên đến chính anh giúp em làm thủ tục nhận phòng. Em còn ngại vì lỡ tưởng anh là nhân viên trong tiệm nữa.”

Khương Thanh Diễn không thể để con gái mời rượu mình mà không đáp lại, liền nâng ly lên: “Làm phiền mọi người không ít thời gian, đừng để bụng là được.”

“Thật ra là cũng để bụng á, nhưng thấy anh đẹp trai nên thôi.” Gia Giai cười ha hả, nhớ tới tấm ảnh chụp lúc nãy: “Anh Khương, anh có bạn gái chưa ạ?”

Câu hỏi bất ngờ khiến Khương Thanh Diễn khẽ ngước mắt cười: “Chưa có.”

“Vậy à.” Gia Giai cười cợt: “Tiếc nhỉ, thế còn em thì sao? Nếu anh thấy được…”

“Cậu ấy không uống.” Bùi Sâm từ đầu đến giờ vẫn im lặng ngồi cạnh Khương Thanh Diễn đột nhiên cắt lời cô.

Ánh mắt hắn nhìn qua có vẻ điềm tĩnh, nhưng Gia Giai lại cảm thấy có điều gì đó lạ thường trong con ngươi đen nhánh kia. Mễ Hòa cũng phụ họa: “Đúng đấy, anh Khương nhà bọn em mà say thì không thể để người khác thấy được đâu.”

Khương Thanh Diễn bất lực liếc nhìn Mễ Hòa: “Hảo hán không nhắc chuyện năm xưa nha.”

Mễ Hòa cười nghiêng người sang Tằng Chấn, hai tay che miệng đầy khoa trương: “Không nhắc, không nhắc, là lỗi của em.”

Ăn uống no nê thì cũng gần nửa đêm, muộn quá dễ làm phiền người khác nghỉ ngơi, đống đồ lộn xộn từ buổi nướng cứ để nguyên trong sân, ai nấy đều đứng dậy về phòng ngủ.

Bùi Sâm và Khương Thanh Diễn cùng nhau đi lên tầng ba. Nhờ có Bùi Sâm chắn rượu giúp, nên từ đầu đến cuối Khương Thanh Diễn không uống giọt nào. Gia Giai mời Bùi Sâm mấy ly, hắn cũng không từ chối, trên người mang theo mùi rượu nhè nhẹ.

Phòng của Khương Thanh Diễn nằm phía ngoài, anh lấy thẻ quẹt vào cửa, tay đặt lên tay nắm, Bùi Sâm cũng dừng bước, đứng ngay sau lưng nhìn anh.

“Ngủ sớm đi.” Khương Thanh Diễn quay đầu lại: “Ngủ ngon.”

Hai từ ấy Bùi Sâm vẫn chẳng thể nói ra, chỉ khẽ gật đầu: “Cậu cũng ngủ sớm đi.”

Bùi Sâm nói sáng hôm sau sẽ đến bệnh viện nên Khương Thanh Diễn không thể đi trước một mình như hôm qua được nữa, vì vậy anh đành dậy đúng giờ, xuống ăn sáng rồi đi cùng hắn.

Xe cổ trước cổng bệnh viện qua lại khá đông, Bùi Sâm bật xi nhan, đúng lúc có một chiếc ô tô màu trắng từ làn đối diện vòng qua, Bùi Sâm lập tức đạp phanh, cả hai xe cùng dừng lại.

Tốc độ hai bên đều không nhanh, nhưng Khương Thanh Diễn từ nãy vẫn đang ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ lại như bị kinh hãi nghiêm trọng, khẽ kêu lên một tiếng, tay phải túm chặt dây an toàn, sắc mặt chưa đầy một giây đã trắng bệch.

“Là xe của Kỳ Nam.” Bùi Sâm giải thích, thấy trạng thái của Khương Thanh Diễn thì nhíu mày hỏi nhỏ: “Sao vậy?”

Tim Khương Thanh Diễn đập dồn dập không dứt, bên tai vang vọng tiếng phanh xe chói tai và tiếng va chạm mạnh mẽ. Trong thoáng chốc, anh không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, mắt nhìn trân trối ra kính chắn gió, trống rỗng không tiêu cự.

Trần Ký đã mở cửa xe bước xuống, đi đến bên Bùi Sâm cúi người xuống, Bùi Sâm hạ cửa kính xe xuống.

“Xin lỗi nhé, Thanh Diễn?” Trần Ký vừa thấy Khương Thanh Diễn ngồi ghế phụ liền đổi giọng: “Không sao chứ?”

Cả hai người đều nhìn về phía mình, Khương Thanh Diễn quay đầu nhìn Bùi Sâm bằng động tác cứng đờ, vài giây sau mới khẽ lắc đầu, không nói gì.

Trạng thái của anh rõ ràng là không ổn. Một người đàn ông trưởng thành bình thường thì không thể vì chuyện nhỏ như thế mà hoảng loạn đến mức này. Bùi Sâm định hỏi, nhưng Trần Ký đã kín đáo chạm tay vào cánh tay hắn, rồi nói: “Thôi được, hai người đi trước đi, tôi lát nữa sẽ lái xe vào.”

Xe chạy xuống tầng hầm, sắc mặt Khương Thanh Diễn mới dịu đi đôi chút. Bùi Sâm đỗ xe xong lại quay sang hỏi: “Ổn chưa?”

“Không sao rồi.” Tay Khương Thanh Diễn nếu nhìn kỹ vẫn còn hơi run, anh tháo dây an toàn, bước xuống xe.

Kỳ Nam đi cùng Trần Ký tới, Trần Ký vào văn phòng viện trưởng chào hỏi viện trưởng Trần trước. Đây là lần thứ hai y đến, đôi bên đều quen biết rồi nên không cần xã giao nhiều lời, chưa đến mười phút đã vào phòng làm việc của Khương Thanh Diễn.

Trên bàn là hồ sơ bệnh án của Từ An đã được Khương Thanh Diễn in sẵn, sắp xếp gọn gàng thành một chồng. Kỳ Nam liếc nhìn một cái rồi lập tức dời mắt đi.

Trần Ký vừa bước vào liền tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Kỳ Nam, ngạc nhiên hỏi: “Nhiều như vậy à? Đây là báo cáo khám sức khỏe của ông Từ à?”

“Không chỉ vậy.” Khương Thanh Diễn nói ngắn gọn: “Sau khi làm kiểm tra tổng quát, ông ấy còn đến bệnh viện trung tâm để làm hết tất cả các hạng mục kiểm tra sâu hơn.”

Trần Ký cầm xấp báo cáo lên lật xem, bầu không khí trong văn phòng chìm vào một sự im lặng kỳ dị. Kỳ Nam đặt tay lên đầu gối, bứt rứt nhúc nhích, một lúc sau anh ta cau mày, mất kiên nhẫn hỏi: “Anh có thể nhanh chút không?”

Thúc giục bác sĩ như thế rõ ràng là không phải phép, nhưng Kỳ Nam thực sự không chịu nổi nữa, mỗi giây trôi qua như bị kéo dài vô hạn, khiến anh ta nhớ đến cảnh năm đó ông nội mình bị đẩy vào phòng cấp cứu khi anh ta vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành.

Trần Ký dường như không nghe thấy, không đáp lờ, Kỳ Nam bực bội rút ra hộp thuốc: “Bác sĩ Khương, tôi hút điếu thuốc trong văn phòng cậu được không?”

Khương Thanh Diễn hiểu rõ tâm trạng của anh ta: “Cứ hút đi.”

Ngón tay Kỳ Nam run nhẹ, châm mãi mới bật được lửa, ngậm điếu thuốc trong miệng.

Phải đến khi xem hết toàn bộ xấp báo cáo, y mới hỏi Khương Thanh Diễn:

“Cậu đã xem qua hết rồi đúng không?”

Không thể phủ nhận trong lòng có tâm tư riêng, Khương Thanh Diễn biết rõ Từ An có ý nghĩa thế nào với Bùi Sâm. Thời gian rảnh rỗi của anh không nhiều, nhưng tất cả khoảng trống đều được dùng để xem đi xem lại đống báo cáo này.

“Rồi.” Khương Thanh Diễn thừa nhận: “Nhưng tôi không chuyên về ung bướu.”

Trần Ký nhìn thấy nhận định của Khương Thanh Diễn từ phản ứng ấy, khẽ thở dài, đặt tập báo cáo xuống: “Ý kiến của tôi cũng giống cậu, tế bào ung thư đã di căn, giờ chỉ có thể cố gắng giảm đau trong giai đoạn cuối.”

“Anh nói gì cơ?” Kỳ Nam đột ngột ngẩng đầu nhìn y: “Không phải nói anh giỏi lắm à?”

Mắt anh ta đỏ hoe, Trần Ký vừa xót xa vừa bất lực, vươn tay nắm chặt tay Kỳ Nam: “Kỳ Nam, y học không phải vạn năng, ít nhất là hiện giờ thì chưa thể.”

Sau khi nhận được kết quả kiểm tra sức khỏe, Từ An đã giấu Vương Mai, một mình lặng lẽ đến bệnh viện làm hết các xét nghiệm có thể làm, cuối cùng vẫn lựa chọn giấu nhẹm bệnh tình với người mình yêu.

Thời gian này, Kỳ Nam cũng đã tìm hiểu rất nhiều trên mạng, nhưng với một người không chuyên, anh ta không thể hiểu hết về ung thư, không biết mỗi loại bệnh, mỗi giai đoạn đều có kết cục khác nhau. Trong lòng anh ta vẫn luôn ôm chút hy vọng, rằng Từ An có thể gắng gượng để lên bàn mổ, rồi được điều trị, khỏi bệnh và trở lại như xưa.

Khương Thanh Diễn tựa vào lưng ghế, không nhịn được quay đầu nhìn Bùi Sâm bên cạnh.

Gương mặt Bùi Sâm không có biến chuyển gì, khác hẳn với lần trước khi chỉ có hai người. Hắn cảm nhận được ánh mắt của Khương Thanh Diễn, cũng quay lại nhìn. Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Bùi Sâm khẽ cười với anh một cái.

“Chú Từ còn bao nhiêu thời gian?” Bùi Sâm bình tĩnh hỏi.

Trần Ký ngẫm nghĩ giây lát: “Sẽ không chống đỡ được đến Tết.”

Kỳ Nam hít mạnh một hơi, đứng dậy đi về phía cửa sổ, văn phòng yên tĩnh đến mức chỉ còn nghe thấy hơi thở của mấy người. Khương Thanh Diễn vẫn luôn nhìn Bùi Sâm, đường nét bên mặt hắn vẫn lạnh lùng, cứng cỏi như cũ, nhưng Khương Thanh Diễn thấy trong lòng rất khó chịu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.