🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Bây giờ tình hình của hắn thế nào rồi?” Khương Thanh Diễn ngồi trên ghế sofa đối diện. Dạo này tay nghề pha cà phê của Mễ Hòa có tiến bộ rõ rệt, cô bưng một ly latte đặt trước mặt Khương Thanh Diễn.

Tóc Đỏ và Tào Đức sống nương tựa vào nhỏ từ nhỏ, tình cảm giữa hai anh em rất sâu đậm. Nếu không thì đã chẳng sáng sớm tinh mơ chạy đến tận đây. Giờ phút này hắn thu lại vẻ bất cần thường ngày, nghiêm túc trả lời: “Sáng nay tỉnh rồi, bác sĩ nói tuy chưa thể chuyển sang phòng bệnh thường nhưng các chỉ số sinh tồn đã ổn định.”

Khương Thanh Diễn “ừ” một tiếng: “Lát nữa tôi qua thăm.”

Lưu Đại Lập lén liếc nhìn Bùi Sâm từ đầu đến giờ vẫn không nói lời nào, khẽ huých vào chân Tóc Đỏ, Tóc Đỏ hiểu ý nói: “”Vậy bọn tôi đi trước, tôi phải về chăm anh tôi, bệnh viện không thể thiếu người được.”

Ba người nói xong liền xô đẩy kéo nhau rời đi.

Mễ Hòa làm động tác khẩu hình rất khoa trương, đợi Khương Thanh Diễn nhìn sang thì chỉ vào Bùi Sâm, sau đó rón rén chuồn lên lầu.

Khương Thanh Diễn cầm ly cà phê đứng dậy, vòng ra quầy lễ tân, chống khuỷu tay lên mặt quầy, cách mặt bàn nhìn Bùi Sâm với vẻ mặt lấy lòng.

Bùi Sâm đặt điện thoại xuống, điềm tĩnh nhìn anh.

Khương Thanh Diễn lắc lắc ly cà phê: “Muốn uống cà phê không anh?”

Anh nói xong cũng không đợi Bùi Sâm phản ứng, ngửa đầu uống một ngụm cà phê, rồi tiến đến bên cạnh Bùi Sâm, dùng miệng truyền cà phê cho hắn.

Chiêu này xem ra không có tác dụng với Bùi Sâm, cà phê mỗi người một nửa nuốt vào bụng, Bùi Sâm dùng ngón tay lau nhẹ khóe miệng: “Sao không nói với anh?”

Khương Thanh Diễn thắng ở chỗ thái độ rất tốt: “Em sợ anh biết em phẫu thuật cho Tào Đức thì sẽ không vui.”

Anh chống tay lên quầy: “Về mặt tình cam thì em cũng căm ghét những người đó, nhưng khi hắn nằm trên bàn phẫu thuật thì hắn chính là bệnh nhận của em, em buộc phải dốc hết sức cứu chữa.”

Bùi Sâm không ngờ điểm mấu chốt anh để ý lại là chỗ này, sắc mặc không biểu cảm khẽ hừ cười: “Ý anh muốn hỏi là chuyện hắn dám rút dao ra, nghiêm như vậy mà cũng không nói với anh.”

Điều anh lo lắng nhất ngược lại Bùi Sâm lại không để tâm, như vậy chẳng khác gì anh đã trách nhầm Bùi Sâm. Thế nên anh càng dịu giọng hơn, móc móc ngón tay út của Bùi Sâm: “Em biết sai rồi, ông chủ Bùi đừng chấp nhặt với em mà.”

Bùi Sâm thật ra không thể nào tức giận với anh, chỉ là nghĩ lại mà thấy sợ nên mới im lặng không nói gì. Lúc này Bùi Đóa Đóa tự mình thức dậy trong phòng, không thấy ai bên cạnh cũng chẳng nghĩ nhiều, mặc quần áo, nhảy xuống giường đi rửa mặt, hớn hở từ trên lầu chạy xuống.

Tối qua trước khi đi ngủ, trường mẫu giáo đã thông báo vì tuyết rơi quá lớn nên hôm nay được nghỉ, tâm trạng Bùi Đóa Đóa cực kỳ vui vẻ, sung sướng chạy tới ôm lấy chân Khương Thanh Diễn.

“Chào buổi sáng Đóa Đóa.” Khương Thanh Diễn ngồi bên bàn ăn, nhìn Bùi Sâm từ trong bếp bưng hai bát mì ra đặt trước mặt hai người, sau đó lại quay trở vào.

Khương Thanh Diễn nhỏ giọng thì thầm với Đóa Đóa: “Đóa Đóa ơi, ba đang giận chú, con giúp chú dỗ ba nhé?”

“Dạ?” Bùi Đóa Đóa ngạc nhiên nhìn Khương Thanh Diễn: “Sao ba lại giận chú ạ?”

Khương Thanh Diễn nghĩ ngợi một lát: “Vì chú giấu ba con một chuyện nên làm ba con không vui.”

Bùi Đóa Đóa nhíu mày suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng kết luận: “Thế thì ba thật là nhỏ mọn quá đi!”

Khương Thanh Diễn bật cười: “Vậy nhờ Đóa Đóa nhé.”

Ngay cả món mì cà chua trứng rán yêu thích trước mặt cũng không hấp dẫn cậu nhóc, Bùi Đóa Đóa đầy tự tin ưỡn ngực, vừa hay Bùi Sâm bước lại gần, cậu nhóc liền giả vờ làm người lớn, gõ bàn rồi trịnh trọng gọi: “Ba.”

“Sao thế?” Bùi Sâm đưa tay trộn đều bát mì trước mặt Bùi Đóa Đóa, sau đó lạnh mặt trộn luôn bát của Khương Thanh Diễn.

Bùi Đóa Đóa rất nghiêm túc: “Cô giáo nói ai cũng có bí mật riêng, không nhất thiết phải nói với người khác. Thế nên chú Khương có thể có bí mật không kể cho ba, ba không được giận, như thế là sai!”

Rõ ràng hôm trước còn tỏ ra tủi thân không chấp nhận có “mẹ kế”, ai ngờ chưa được bao lâu, Bùi Đóa Đóa mũm mĩm lại thản nhiên đứng cùng một phe với Khương Thanh Diễn.

“Cô giáo có dạy là nếu gặp chuyện nguy hiểm phải lập tức nói với ba mẹ không?” Bùi Sâm hỏi cậu nhóc.

Bùi Đóa Đóa bị hỏi đến sững người, cẩn thận nhớ lại lời cô giáo, gật đầu: “Có nói ạ.”

“Vậy nếu chú Khương gặp chuyện nguy hiểm mà không nói, con thấy ba có nên giận không?” Bùi Sâm hỏi tiếp.

Bùi Đóa Đóa rõ ràng không ngờ câu chuyện lại rẽ hướng thế này, bối rối quay đầu nhìn Khương Thanh Diễn, xác nhận lần nữa: “Thật không vậy chú Khương?”

Một lớn một nhỏ cùng nhìn chằm chằm, Khương Thanh Diễn ho nhẹ một tiếng, cúi đầu ăn mì.

Bùi Đóa Đóa phát hiện có gì đó không ổn, lập tức đứng về phía chính nghĩa:

“Vậy là chú sai rồi! Cô giáo nói gặp chuyện nguy hiểm phải báo ngay cho ba mẹ hoặc cô giáo!”

Khương Thanh Diễn nhịn cười, ngẩng đầu liếc nhìn Bùi Sâm, cong môi nhận sai: “Chú biết rồi, lần sau nhất định chú sẽ sửa mà, được không?”

Bùi Đóa Đóa dịu dàng vỗ vỗ tay anh: “Biết sai mà sửa mới là bé ngoan.”

Vì hai người lớn mà phải lo nghĩ đủ điều, Bùi Đóa Đóa đói bụng đến mức bụng réo ùng ục, cuối cùng cũng yên tâm cúi đầu ăn mì.

Tuyết rơi dày đặc khiến không thể lái xe, hầu hết các công ty trong thành phố đều cho nghỉ một ngày. Khương Thanh Diễn đành quàng khăn chuẩn bị ra ngoài, thì Bùi Sâm đã mặc áo lông vũ đi từ trên lầu xuống.

Tuyết hôm qua gần như rơi suốt cả ngày. Hôm nay mặt trời vừa ló dạng đã chiếu sáng rực rỡ xuống mặt đất phủ trắng xóa, người trong khu nghỉ dưỡng chẳng ít hơn ngày thường là bao. Hôm nay không thể ra ngoài chơi, nhưng đối với những người từ nơi khác đến, gặp được trận tuyết lớn như vậy còn khiến người ta phấn khích hơn cả việc đi dạo chơi cả ngày. Mọi người ai nấy đều mặc áo phao dài dày cộp, ai chuẩn bị kỹ thì xách theo loại xô nhỏ mà Bùi Đóa Đóa hay dùng, ai không chuẩn bị kịp thì đành mang găng tay.

Trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ hân hoan, không liên quan đến tuổi tác, hoàn toàn là một niềm vui thuần túy như trẻ nhỏ.

Khương Thanh Diễn trượt chân một cái, được Bùi Sâm kéo lại, anh bèn thuận thế khoác tay hắn, chậm rãi bước đi trong lớp tuyết dày đến mắt cá chân.

“Chú dì đặt vé máy bay ngày kia tới.” Bùi Sâm tiện tay nắm lấy tay Khương Thanh Diễn: “Mai anh phải lên thôn một chuyến, công nhân sắp nghỉ rồi, anh qua phát lì xì cho họ.”

Hợp đồng đều đã ký từ trước, nhưng những phần thưởng ngoài thỏa thuận bao giờ cũng dễ khiến người ta ghi nhớ. Về mặt này Bùi Sâm xưa nay không keo kiệt, Khương Thanh Diễn không quá tán thành: “Tuyết lớn thế này anh đi làm sao? Đường núi chắc chắn khó đi lắm.”

“Tối nay tuyết trên đường chắc là dọn gần xong rồi.” Khương Thanh Diễn chưa từng thấy trận tuyết lớn thế này, bước đi chậm chạp, ra khỏi khu nghỉ dưỡng là không còn bóng người, đường phố trở nên vô cùng tĩnh lặng, giọng nói của Bùi Sâm vang lên cũng trống rỗng: “Anh đi về trong ngày, ngày kia ra sân bay đón người.”

Mức độ tuyết thế này đối với Khương Thanh Diễn gần như là thiên tai đến nơi rồi: “Tối mai em trực đêm, sáng mai em đi với anh.”

Bùi Sâm biết anh lo lắng, đành đồng ý: “Được, vậy mai đi cùng nhau.”

Quãng đường ấy mà hai người đi mất gần bốn mươi phút. Bùi Sâm ở lại văn phòng với anh một lát, Khương Thanh Diễn thay đồ chuẩn bị đến phòng bệnh, nhân lúc bên ngoài không có ai, đóng cửa lại rồi ôm lấy Bùi Sâm: “Anh đừng vội đi, ở đây nghỉ một lúc đã.”

“Biết rồi.” Bùi Sâm để mặc anh ôm: “Em làm việc của em đi, lát nữa anh mới về.”

Khương Thanh Diễn nghiêng người hôn một cái lên cằm hắn rồi xoay người đi mất.

Buổi sáng Tào Đức mới được chuyển sang phòng bệnh thường, người đã tỉnh táo, Khương Thanh Diễn đến thăm một chút, dặn dò Tóc Đỏ mấy việc chăm sóc bệnh nhân, mãi đến gần trưa mới quay lại văn phòng. Bùi Sâm đã đi rồi, chiếc áo khoác anh tiện tay vứt lên ghế lúc sáng đã được Bùi Sâm treo lên giá, bình giữ nhiệt đặt ngay bên tay phải, vừa tầm để anh lấy, trong đó rót đầy nửa bình nước nóng, vừa mở ra đã tỏa ra mùi trà thơm ngát. Khương Thanh Diễn không vội vào, tựa người sang một bên ngắm một lúc, chụp ảnh rồi gửi cho Bùi Sâm.

[Cảm ơn tiên sinh ốc mà em yêu nhất nha.]

Tuyết trên đường rất nhanh đã được dọn sạch. Sáng sớm hôm sau khi trời mới hửng sáng, Khương Thanh Diễn đã theo Bùi Sâm đến thôn.

Trời lạnh khiến người ta khó lòng dậy sớm, Khương Thanh Diễn cởi áo khoác đặt lên đùi, lim dim muốn ngủ, Bùi Sâm nhìn anh một cái: “Nếu buồn ngủ quá thì đừng đi nữa, chiều anh về mà.”

Khương Thanh Diễn nhắm mắt lắc đầu: “Em chỉ muốn đi với anh thôi.”

Biết Bùi Sâm hôm nay tới, lãnh đạo phòng giáo dục huyện cũng đặc biệt tới theo, trưởng thôn và hiệu trưởng đã đứng chờ sẵn trước cổng trường. Trẻ con ở đây không có gì để báo đáp cho Bùi Sâm, mặc dù tuyết rơi dày thế mà vẫn tự giác đến trường. Không những vậy, mấy đứa còn mang theo lạp xưởng và thịt muối từ nhà.

Bùi Sâm từng đến mấy lần rồi, còn Khương Thanh Diễn là gương mặt mới. Người trong thôn lần đầu thấy một người đàn ông vừa trắng trẻo lại vừa đẹp trai thế này. Trẻ con tò mò len lén nhìn anh, một bé gái còn nhỏ hơn Bùi Đóa Đóa chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng, không nhịn được vươn bàn tay lạnh buốt nắm lấy tay Khương Thanh Diễn, anh xót xa cầm lấy tay cô bé.

Người phụ trách đội thi công dẫn Bùi Sâm cùng các lãnh đạo đi dạo quanh khu nhà học. Khương Thanh Diễn không đi theo mà tìm một tảng đá lớn ngồi xuống sân. Đám trẻ con đẩy qua đẩy lại, dè dặt tụm lại quanh anh.

Nhìn anh trông thân thiện nên những người bạn nhỏ đều thích ở bên cạnh anh.

“Nhà em ở đâu thế?” Khương Thanh Diễn nhẹ nhàng nắm tay cô bé hỏi.

Cô bé ngoái đầu chỉ về ngọn núi phủ tuyết phía xa: “Nhà em ở đằng kia ạ.”

Khương Thanh Diễn lại hỏi: “Vậy mỗi ngày em đi học mất bao lâu?”

Cô bé dường như chưa hiểu lắm câu hỏi của anh lắm, nghiêm túc nghĩ ngợi rồi đáp: “Chúng em tám giờ vào học, em sáu rưỡi sáng bắt đầu đi từ nhà ạ.”

Một đứa trẻ còn nhỏ thế này mà mỗi ngày đi học mất đến ba tiếng đi về, điều kiện ở đây thực sự quá tệ. Khương Thanh Diễn cúi đầu nhìn đôi tay sưng phồng vì lạnh của cô bé, bỗng hiểu ra vì sao Bùi Sâm nhất quyết phải xây trường học ở đây.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía không xa, Bùi Sâm đang được mấy người vây quanh vòng ra sau dãy nhà học, hắn trẻ tuổi như vậy, mặc áo lông vũ màu đen, cao lớn thẳng tắp, đứng một bên nghe người phụ trách giới thiệu, như có cảm ứng mà ngước mắt nhìn sang anh. Dù khoảng cách xa nhau đến thế, ánh mắt hai người vẫn giao nhau, chan chứa tình ý dịu dàng cùng yêu thương sâu đậm.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.