Vào lúc Cố Dung Khanh nghe được Ôn Lĩnh nói lời này, cố ngăn nước mắt không rơi xuống, cô chưa từng nghĩ có một ngày, cô và Ôn Lĩnh sẽ trở thành người xa lạ.
Những lời nói của Ôn Lĩnh vào buổi tối hôm đó, lại vang lên trong đầu của cô, Ôn Lĩnh rất mệt, cô có phải không nên quấy rầy cuộc sống của Ôn Lĩnh không? Cô đã làm cái chuyện ngu xuẩn gì đây a?"
"Chị...!biết...!gần đầy đã làm phiền em." Tay chân Cố Dung Khanh bắt đầu lạnh cả lên....!Cô không biết nên nói sao để cứu vãn, lời nói của Ôn Lĩnh như kim đâm vào tim của cô.
Bảy năm qua, cô đã quen có Ôn Lĩnh ở bên cạnh, cô đi ra ngoài Ôn Lĩnh sẽ ở bên chăm sóc cho cô, cô về nhà Ôn Lĩnh sẽ tỉ mỉ ân cần với cô.
Mỗi lần nhìn thấy Ôn Lĩnh thì tâm cô lại an tâm, thời gian lâu dần Ôn Lĩnh cũng sẽ mệt, cũng sẽ cần một người để dựa vào.
Mà cô thì...!chỉ làm cho Ôn Lĩnh ngày càng thương tâm, càng thất vọng...!
Ôn Lĩnh còn muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn Kỷ Thần Hi ở sau lưng Cố Dung Khanh, chắc là đến tìm Cố Dung Khanh, nhưng mà lúc ánh mắt Ôn Lĩnh đối diện với Kỷ Thần Hi, trong nháy mắt mặt Kỷ Thần Hi nhăn lại, bởi vì cô ta nhìn thấy Cố Dung Khanh khóc.
Kỷ Thần Hi kéo lấy Cố Dung Khanh, để Cố Dung Khanh đứng sau cô, sau đó nói với Ôn Lĩnh, "Cô làm gì Cố Dung Khanh?"
Ôn Lĩnh nhìn Cố Dung Khanh đứng sau Kỷ Thần Hi, cô giãy giụa một chút, sau đó
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thua-co-ma-nhap/510908/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.