Ngày hôm sau, An Nhược có việc bận chưa quay lại thủ đô được, cô gọi cho Ôn Lĩnh nói trong nhà có chút chuyện, gặp nhau ở sân bay vào ngày mai.
Ôn Lĩnh hỏi chuyện gì, cô ấp úng không trả lời, Ôn Lĩnh thấy vậy cũng không hỏi nữa.
Cúp điện thoại, An Nhược thả điện thoại xuống, cô ngồi đối diện An mẹ nói, "Như vậy được chưa?"
An mẹ chính là bà chủ của gia đình, bà mặc một bộ trang phục thoải mái màu đen, trang điểm lên thì trông vẫn còn rất trẻ, nhưng mà trên mặt vẫn nhìn ra được dấu vết của thời gian, nhà An Nhược cũng rất bình thường, bao năm qua An Nhược vẫn tự bản thân cố gắng vươn lên.
Tư tưởng của ba mẹ cô tương đối bảo thủ, lúc trước An Nhược thi vào trường Học viện điện ảnh, An mẹ không đồng ý, muốn cho cô làm giáo viên hoặc là một viên chức nhà nước.
Bà cảm thấy con gái nhà bà có công việc ổn định lại xinh đẹp, vậy là đủ rồi.
Nhưng mà suy nghĩ của An Nhược lại không như vậy, được sự đồng ý của ba, cô lén lút chạy đi thi ở trường Học viện điện ảnh, năm đầu An Nhược còn không dám về nhà, sợ bị mẹ mắng.
An mẹ nhìn bề ngoài thì là một người rất dịu dàng ưu nhã, nhưng từ trong xương cốt thì là một người rất cố chấp, đều muốn mọi người làm theo suy nghĩ của bà.
Như chuyện An Nhược muốn cả nhà đến thủ đô sống, chuyện này bị phản đối kịch liệt, tuyệt đối không đồng ý.
Nói cái gì mà có đi thì An
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thua-co-ma-nhap/510944/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.