Không ca thì thôi một khi ca liền mấy tiếng đồng hồ.
Sở Du cảm thấy An Nhược đem cô trở thành cái máy phát thanh.
Ban đầu thì cô tuỳ ý hát, sau thì An Nhược chỉ định bài hát.
Một hồi sau, Sở Du cảm thấy như đang mở một buổi biểu diễn vậy, giọng muốn khàn, đã lâu rồi cô không hát nhiều như vậy.
Nhưng mà, nhìn đôi mắt An Nhược khi nhìn cô hát, cô thật sự rất thích.
Cho nên dung túng cho An Nhược.
Kết quả cho một buổi dung túng chính là sáng hôm sau, Sở Du cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, không được thoải mái.
Thấy Sở Du đã thức dậy, An Nhược liền săn sóc bưng nước đưa cho Sở Du, bản thân cô cũng cảm thấy tội lỗi.
Bắt Sở Du hát lâu như vậy, nhưng mà thật sự hát quá hay.
Giọng hát đầy nội lực, chỉ vì cô mà hát.
Nhìn Sở Du uống hết ly nước, An Nhược tự trách bản thân, nếu không phải cô đưa ra yêu cầu quá mức, Sở Du cũng sẽ không khó chịu như vậy, "Cổ họng rất khó chịu sao?"
Thật ra rất khó chịu, nhưng nhìn biểu cảm tự trách của An Nhược, Sở Du không đành lòng nói lời trái lương tâm, "Không sao."
Ở ẩn nhiều năm vậy rồi, chưa có bước vào phòng thu âm, cũng không có phát hành album, cũng như mở buổi biểu diễn.
Nhưng đôi mắt lấp lánh của An Nhược hôm qua, làm cô có một xúc động, cô muốn vì An Nhược mà làm những cái đó, chỉ là muốn nhìn đến đôi mắt mong đợi của An Nhược.
Cô vô cùng may mắn khi đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thua-co-ma-nhap/511025/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.