"Ngươi muốn làm gì?" Trương Toàn vốn còn mang bộ mặt không khuất phục trước kẻ ác lập tức sắc mặt đại biến, đầu óc hắn rối bù lên , đôi mắt hoảng sợ nhìn về ngọc bội trên cổ mình đang bị người ta cầm lấy.
"Đây là di vật mà nương của tiểu nhân đã chết để lại, người không thể lấy đi! Đây là bất kính với người chết... Người không thể lấy đi đồ của nàng..."
"Đúng vậy! Đối với người chết bất kính, một câu này,thật ra ngươi đã nói đúng rồi." Hừ lạnh một tiếng, ngọc cốt phiến khẽ nhúc nhích, trực tiếp cuốn miếng ngọc chưa được mài giũa lên, gió đêm lay động, trong chớp mắt miếng ngọc thô đã rơi xuống trên tay hắn. Ngón tay thon dài vuốt ve miếng ngọc trơn bóng, sau khi lau bóng miếng ngọc biến thành màu đỏ sẫm như máu.
"Nghe nói năm đó ngươi xuất gia nhiễm phải thói hư tật xấu ,không có việc gì nên đẽo gọt khối ngọc này." Tuấn nhan vân đạm phong thanh, nhàn nhạt như đang nói chuyện phiếm, cũng giống như đang tâm sự. Những người đang tập trung tinh thần chờ đợi đáp án của hắn đứng bên cạnh nghe thấy câu nói này đáy lòng thở ra một hơi.
"Bốn người chết rõ ràng đều bị siết cổ đến chết, lại còn bị chém thêm một đao, người đến tột cùng là thống hận các nàng đến chừng nào? Ai... Nhưng mà trên cổ các nàng còn đọng lại máu, thật ra có thể nhỏ vài giọt trên miếng ngọc này. Ngày thường lấy ra miếng ngọc này để khấu vái để an ủi nương ngươi trên trời có linh thiêng. Thu thập nhiều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thua-tuong-phu-nhan-khong-the-sung/1782132/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.