Thói quen của Trì Nghiên, Tần Mặc rõ ràng nhất, cô cực kỳ yêu sạch sẽ, dù có là ngày mùa đông thì mỗi ngày cô đều phải tắm rửa, hiện giờ là mùa hè, mà cả ngày này cô vẫn luôn ở bên ngoài, chắc chắn không thể chịu được không tắm mà ngủ.
Nhưng Tần Mặc nhìn thoáng qua phòng toilet nhỏ hẹp của chung cư, sàn nhà như kia cũng chẳng hề có chống chơn.
Anh không khỏi nhíu mày: "Lát nữa em tắm làm sao?"
Câu hỏi đáng khinh như thế mà anh hỏi rất nhẹ nhàng như là làm sao ăn cơm.
Trì Nghiên chỉ cảm thấy từ sau khi chia tay, da mặt Tần Mặc càng ngày càng dày, kinh ngạc nhìn anh, ai ngờ anh lại nói tiếp: "Em đuổi anh đi rồi thì nhỡ lúc em tắm bị ngã thì làm sao?"
"Anh trù tôi đấy à?"
"Anh chỉ giả thiết tình huống có khả năng xảy ra."
Tần Mặc nhìn chân sưng chưa tiêu của cô, mày nhíu chặt.
Trì Nghiên nghĩ đến giả thiết Tần Mặc nói, cũng cảm thấy phiền phức nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Dù tôi có ngã thì cũng chẳng liên quan gì đến anh."
Sao có thể không liên quan đến anh? Cô lại bị thương ở đâu chẳng phải anh lại phải sốt ruột sao? Tần Mặc cảm thấy Trì Nghiên quả thực là ông trời phái tới trị mình, giằng co với cô một lúc lâu, cuối cùng day huyệt thái dương: "Muốn anh đi cũng được nhưng bây giờ phải có người chăm sóc em."
"..." Trời tối tăm tìm chỗ nào ra người?
Thấy thế Tần Mặc lập tức đứng dậy khỏi sô pha, đi tới phòng tắm mở nước.
Pha
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-chu/240517/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.