Trước khi bận nam trang, Vô Phong giúp Long Tử Nguyệt bó ngực lại, nhìn đôi gò bông nàng bị đè nén sau tầng tầng vải kia, Vô Phong tự xét bản thân có phải để nàng bận nam trang là quyết định sai lầm rồi không? Bị ép vậy sẽ không biến dạng chứ? Vô Phong hoàn toàn quên mất một điều, bọn họ là Huyết tộc, có khả năng hồi phục những vết thương trí mạng trên cơ thể lành lại không lẽ nào chỉ vì gò ép đồi núi non kia mà biến dạng nhỉ? Bộ y phục Long Tử Nguyệt mặc màu đen, viền vạt phía dưới áo thêu chỉ vàng hoa văn khá phức tạp lại không mất đi vẻ đẹp của nó, hai vạt áo phía trên chéo vào nhau vừa vặn tạo thành hình một con kim hổ đang vươn móng vuốt, cổ áo dựng lên cao, vừa vặn che đi hầu kết không tồn tại của nàng, y phục có cổ tay áo thon gọn ôm trọn cổ tay nàng.
Vô Phong còn đặc biệt giúp nàng bó một đoạn gần cổ tay, vừa đủ lực để không làm đau nàng, lại không lỏng lẻo khi nàng hoạt động cổ tay. Vô Phong tiện tay giắt vào thắt lưng một cái hà bao cùng một ít tờ ngân phiếu vào vạt áo trước ngực nàng. Đi vào đôi giày vải cùng màu với hắc y, Long Tử Nguyệt vô tình lướt nhìn qua tấm gương đồng to lớn gần đó, mặc dù hình ảnh phản chiếu không rõ ràng như ở hiện đại nhưng cũng đủ rõ ràng để nàng thấy người trong gương chỉ có gương mặt, mái tóc mới lộ ra nét nữ tính.
Vô Phong ánh mắt chợt hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/2496613/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.