Long Tử Nguyệt tỉnh dậy lần nữa thì thấy cảnh vật xung quanh, có chút không xác định được đây là đâu? Biệt viện thay đổi quá nhiều suốt từng ấy năm, so với trí nhớ mờ nhạt của Vô Tình thì dường như chỉ có vài nơi còn giữ nguyên hiện trạng ban đầu, còn lại đều đã bị thay đổi gần như hoàn toàn.
Ánh mắt Long Tử Nguyệt cũng nhìn rõ được hiện giờ đang là ban ngày, mặt trời đang chiếu sáng những tia nắng chói chang ngoài khung cửa, tứ chi có chút tê Long Tử Nguyệt khẽ cử động lại nhận ra tay chân nàng đều bị sợi xích to bản xích lại vào bốn góc giường, trên cổ nàng cũng đeo một cái vòng sắt, sợi xích dài ngoằng nghèo nữa nằm trên giường nữa xích chặt dưới đất.
Vết thương trên người Long Tử Nguyệt đã lành lại hết rồi, cũng không biết nàng đã chết tạm thời bao lâu rồi, có chút mệt mỏi vì sao nàng không chết đi dưới hồ, như Vô Tình tự phong bế linh hồn của nàng ta lại, để không phải chịu đựng nổi đau dày vò thể xác mà Vô Phong gây ra. Khẽ nhắm mắt suy nghĩ, không biết lần này Vô Phong lại định làm gì Long Tử Nguyệt nàng, thân thể vẫn còn rất suy yếu đến cả việc hít thở cũng khiến nàng khó chịu.
Cửa phòng bật mở, Vô Phong hôm nay bận một bộ hồng y, hồng y đỏ rực như muốn đốt cháy cả gian phòng. Thong thả dẫm từng bước chân đến bên giường ngồi xuống vươn tay trái bóp mạnh hai má của Long Tử Nguyệt, khiến nàng đau đớn buộc phải mở mắt ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/2496697/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.