Khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt tắt hẳn, khuôn mặt nữa chìm vào bóng tối nữa phản chiếu thông qua ánh trăng, kết hợp với mái tóc đỏ xõa tung, đóa hoa bỉ ngạn giữa mi tâm cùng với đôi mắt đỏ ngầu, đầy quỷ dị của Long Tử Nguyệt khiến cho bọn người ở đây cảm giác như Tu La tái xuất.
Toàn thân bọn họ bỗng chốc cảm thấy lạnh lẽo đến đông lại, mồ hôi to như hạt đậu không ngừng xuất hiện trên trán. Đưa tay bẻ vài nhánh cây nho nhỏ bên cạnh, Long Tử Nguyệt mắt cũng không hề nhìn đi nơi khác liền vung tay phi những nhánh cây nhỏ ban nãy nàng bẻ xuống phía dưới bầy sói.
Tiếng tru lên đầy đau đớn của vài con sói bị những nhánh cây Long Tử Nguyệt ném trúng, lồng lộn lăn trên mặt đất, bọn người nọ tò mò nhìn theo thanh âm của chúng thì thấy bảy tám con đã bị nhánh cây đâm xuyên qua đôi mắt những con sói kia.
Ném không nông không sâu, không đủ lực giết chết chúng nhưng lại đủ lực đạo xuyên thủng mắt chúng, không cần nhìn mà chỉ cần dựa vào thính lực để phân biệt phương hướng những con sói, giữa một đàn sói đang di chuyển hỗn loạn, tốc độ phóng vừa nhanh lại chuẩn, bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn thấy Long Tử Nguyệt phóng ám khí đi như thế nào thì đã nghe tiếng hú vang vọng vì đau đớn của đàn sói rồi.
Long Tử Nguyệt đang cố gắng khống chế cơn khát máu trong thân thể nàng lại, ánh mắt cũng trở nên dữ tợn hơn dọa cho đoàn người nọ hoảng sợ tột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/2496712/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.