U Minh Lang Vương nhe hàm răng trắng toát gầm gừ về phía Hạ Tử Lân, Long Tử Nguyệt vừa định cất bước đi thì lại nghe Hạ Tử Lân cất giọng: "Câu thứ ba, rốt cuộc ngươi là người từ đâu tới đây?". Long Tử Nguyệt đưa lưng về phía Hạ Tử Lân hỏi ngược lại: "Có phải bản công tử trả lời nốt câu hỏi này của ngươi thì ngươi sẽ không đeo bám lấy bản công tử nữa?"
Mặc kệ Hạ Tử Lân muốn gì, Long Tử Nguyệt không cần biết đáp án, dẫm bước chân mà rời khỏi đây. Hạ Tử Lân phất tay, toàn bộ ám vệ nhận được mệnh lệnh liền liều mạng xông tới ra chiêu hòng đoạt mạng Long Tử Nguyệt. Đối với đám ám vệ này Long Tử Nguyệt căn bản chỉ xem bọn chúng như những con kiến nhỏ, vươn tay ra thì có thể dễ dàng bóp chết.
Răng nanh bén nhọn của U Minh Lang Vương chuẩn xác nhằm ngay các bộ phận yếu hại trên người ám vệ hạ xuống, máu tươi vương vãi khắp mọi nơi. Khung cảnh thơ mộng bỗng chốc nhiễm đỏ, biến thành một chiến trường đẫm máu. Hạ Tử Lân lúc này từ từ đứng dậy, đưa tay rút ra thanh kiếm vẫn luôn được đặt ngay bên cạnh hắn chuẩn bị gia nhập cuộc chiến.
Long Tử Nguyệt khóe mắt liếc nhìn thấy Hạ Tử Lân đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ, bên môi nhẹ nhàng nở nụ cười làm điên đảo chúng sinh, mái tóc dài đỏ chói xõa tung đằng sau tung bay theo từng cử động của nàng. Hạ Tử Lân chăm chú quan sát khuôn mặt họa thủy của Long Tử Nguyệt, nụ cười đó ẩn ẩn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/2496733/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.