Long Ám nhàn nhạt thi lễ với những vị vai vế lớn hơn cậu với thái độ đúng mực, không ai có thể bắt bẻ cậu được. Vương Chiêu Lâm khẽ hé đôi mắt già nua đầy mệt mỏi nhìn Long Ám, cánh tay lão vô lực không nhấc nổi đành khó khăn cất lời: "Ám nhi.... Lại gần đây một chút.".
"Vâng!" Long Ám bình tĩnh bước tới cạnh giường Vương Chiêu Lâm dưới ánh mắt đầy ghen ghét của những kẻ kia, tư thái không hề thuộc về một đứa trẻ hơn 10 tuổi như cậu. Thấy Long Ám ngoan ngoãn, thông minh lại tôn trọng trưởng bối, lễ nghĩa cấp bậc chu toàn, trong lòng Vương Chiêu Lâm vô cùng an tâm khi giao lại toàn bộ sản nghiệp cho cậu quản lý.
Vương Chiêu Lâm mệt mỏi cất lời: "Khi ta trạc tuổi Ám nhi, cái tuổi chỉ biết chơi đùa cùng những hài tử cùng lứa, vì miếng ăn phải lăn lộn khắp nơi. Có thể gây dựng nên một cơ ngơi này chắc chắn các người không thể hiểu được ta đã cực khổ như thế nào.".
Khép nhẹ đôi mắt mệt mỏi, vẩn đục lại Vương Chiêu Lâm nói tiếp: "Thời gian vừa qua năng lực của Ám nhi khiến ta vô cùng mãn nguyện, thiết nghĩ cả đời này vất vả tạo dựng đến lúc chết đi không có người kế nghiệp. Ở cái thời khắc gần đất xa trời rốt thì tìm thấy Ám nhi, ta rốt cuộc cũng yên lòng mà ra đi, giao lại toàn bộ Vương gia cho Ám nhi trông coi.".
Vương Tú Linh là kẻ đầu tiên lên tiếng phản bác, ả ta nhanh chóng quỳ xuống ngay khi nghe Vương Chiêu Lâm nói sẽ giao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/2496828/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.