Hạ Tử Lân ngẩng đầu nhìn Mã Hoa đáp: "Nếu thật Linh Tê bệ hạ có dã tâm muốn chiếm đoạt Nguyệt Lan quốc, còn cần lý do? Vậy ngươi nghĩ chúng ta có thể đánh trả sao? Bản vương muốn an tĩnh, ngươi lui ra đi. Chờ công chúa ngoạn đủ tự khắc nàng biết nên làm như thế nào.". A Phúc bên cạnh hiểu ý chủ tử bước xuống phía dưới làm thủ thế tiễn khách, "hộ tống" Mã Hoa ly khai Úy Tuy cung.
Bị Nhiếp chính vương cưỡng chế "tống xuất" khỏi Uy Túy cung, Mã Hoa bất lực đành vội vàng quay về thiên lao xem tình hình ra sao. Vừa chạy tới cổng đã bị thủ hạ giữ lại ở bên ngoài, một tên thủ hạ nói nhỏ: "Mã đại nhân, người tốt nhất đừng nên tiến vào, công chúa hiện tại rất đáng sợ. Người đã ghim không ít đinh sắt vào long thể của bệ hạ rồi, nhưng mà chúng thuộc hạ chỉ nghe bệ hạ nói chuyện cùng công chúa, cũng không thấy bệ hạ nổi giận hay kêu la thất thanh gì cả. Bệ hạ hẳn là sẽ không sao chứ? Sẽ không chết người chứ?".
Mã Hoa trong lòng gấp gáp đi qua đi lại suy nghĩ đối sách, y đã cầu cứu viện không thành, hiện tại chỉ đành đứng đây lo lắng suông, âm thầm cầu mong công chúa sẽ như Nhiếp chính vương dự đoán "tự biết chừng mực" mà dừng tay kịp lúc.
Long Ám trên lưng Tiểu Ngân chạy một mạch bỏ cuộc chiến đẫm máu đằng sau cho tỷ tỷ gánh vác, bên tai cậu không còn nghe bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng gió thổi phần phật cùng cảnh quang xung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-huyet-huyet-toc/79911/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.