Tiết Thải Tảo lặng trong viện, từ xa bóng dáng tiểu sư đang luyện công.
Đây là một bộ công pháp khá kỳ quái, động tác nhanh gấp, hình loáng một cái liền lắc tránh sang bên trái, kế đó đột ngột xoay vòng, dẫm nhẹ lên mũi cỏ, ảnh giống như quỷ mị mà biến mất giữa mấy tán cây thấp.
Lại thấy nhún chân một cái, cả nhẹ như cánh én lao vút lên trong khoảnh khắc hạ xuống, tay áo phất phơ, tư thế thoạt vụng về cứng nhắc.
Tiết Thải Tảo ngẩn .
Nàng vốn định thẳng thắn góp ý, nhưng cẩn thận kỹ thì phát hiện tuy dáng vẻ phần lộn xộn, tư thế chẳng lấy làm mắt, thế nhưng tốc độ cực nhanh, khí tức cũng định, từng để lộ chút sơ hở nào.
Chẳng qua… tiểu sư mặt mày ửng đỏ, rõ ràng là ngượng ngùng.
Tiết Thải Tảo khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ tự ti vì cảm thấy tư thế quá xí?”
Nàng bình tĩnh quan sát một lượt, cảm thấy động tác tuy mắt thật, nhưng công pháp vốn trọng dụng là , nhất thiết ?
Hiển nhiên, tiểu sư thì nghĩ như . Hắn càng luyện, mặt càng đỏ bừng, cả xoắn xuýt đến mức nên làm cho .
Tiết Thải Tảo thầm nghĩ chắc đây là chuyện khó của thiếu niên thành thục mà thôi.
Đành đợi đến khi trời sáng, tìm dịp hỏi rõ Tiết Huyền xem rốt cuộc chuyện gì.
Nàng nhịn tiến lên một bước, ôn hòa mở lời: “Công pháp của ngươi… thể xem kỹ một chút ?”
Tiết Thải Tảo xong thì nhạt một tiếng: "Nếu ngươi chịu cho xem, cũng thể lấy công pháp đổi với ngươi.”
Có lẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-phuc-benh-kieu-han-te/2783506/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.