“Tiết Huyền sư , ngươi ở chỗ ?”
Một vị khách mời mà đến.
Đây là cách từ Tiết Huyền.
Vị chính là Trần Cảnh sư , mà trong tháng đến đây ba lượt.
Luôn viện cớ tỷ thí, nhưng ánh mắt chẳng lúc nào rời khỏi sư tỷ.
Tiết Huyền cảm thấy khó chịu đến cực điểm, gần như thể khống chế chính .
Từ khi cắn nuốt một phần thần hồn trong thức hải , thể thấy rõ "niệm" của kẻ khác dục niệm nơi đáy lòng, vốn che giấu bề ngoài đạo mạo.
Mà dục niệm nơi Trần Cảnh đối với sư tỷ vẩn đục, nhơ nhớp, buồn nôn đến mức khiến lạnh cả sống lưng.
Không một ai… xứng đáng dùng loại ánh mắt đó sư tỷ.
Tiết Huyền khẽ nhúc nhích đầu ngón tay.
Một con tiểu xà màu xám tro, hóa từ sương mù mà thành, nhanh chóng luồn trong thể Trần Cảnh, lặng lẽ nuốt lấy dục niệm của .
Trần Cảnh phát giác, chỉ chuyên tâm nghĩ cách đuổi cái tiểu sư chướng mắt , hòng lấy cớ chuyện riêng cùng Tiết Thải Tảo.
Hắn vài lời, nếu nhân lúc , e là về càng khó mở miệng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mà Tiết Thải Tảo chẳng hề nhận sự đối kháng ngấm ngầm giữa hai .
Trong mắt nàng, Tiết Huyền cùng Trần Cảnh sư hẳn cũng coi là tương giao tệ. Dù lúc ban đầu, chính Trần Cảnh cùng nàng đưa Tiết Huyền nhập môn. Nếu Tiết Huyền chỉ ỷ nàng mà lạnh nhạt với khác, cũng hợp đạo lý.
Chỉ là, Tiết Thải Tảo trong lòng mơ hồ cảm thấy tiểu sư … dường như quá mức lệ thuộc nàng.
Nàng từng âm thầm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-phuc-benh-kieu-han-te/2783516/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.