Sáng sớm, trên ngọn cây còn đọng sương, nắng sớm chiếu những tia sáng đẹp đẽ lên khu vườn nhỏ, luống hồng dọc theo bờ rào được chủ nhân chăm sóc chu đáo đã nở rộ, hồng phấn, hồng mận chín, hồng đỏ tươi mặc kệ mùa đông vẫn nở bung, dưới ánh mặt trời đẹp động lòng người.
Giang Noãn Đông tắt vòi nước, khóe miệng mỉm cười, bốn năm trước, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, cuối cùng cô cũng được sống dưới cái tên Giang Noãn Đông mà không còn gánh nặng gì.
“Mẹ.” Một viên thịt nhỏ bước những bước chuệnh choạng tới, cuối cùng cũng ngã xuống ôm lấy bắp chân Giang Noãn Đông.
Đây là Thẩm Hạo con của cô và Thẩm Tương Tường, năm nay ba tuổi.
“Hạo Hạo dậy rồi à?” Giang Noãn Đông cúi người ôm lấy cục thịt nhỏ, trong vườn hoa hơi lạnh, đứa bé chỉ mặc áo ngủ, cô ôm con đi vào trong nhà.
“Không thấy mẹ đâu.” Thẩm Hạo nằm trên bả vai Giang Noãn Đông ngáp, ngón tay út mũm mĩm dụi dụi mắt, bộ dạng ngủ chưa đã.
“Hạo Hạo muốn về ngủ tiếp không?” Giang Noãn Đông nhìn bộ dạng oán trách của cậu con trai xinh xắn, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán.
Thẩm Hạo lắc đầu, cọ cọ vào cổ Giang Noãn Đông, cứ nằm trong ngực cô không chịu xuống.
“Mẹ, ba về rồi.” Thẩm Hạo tinh mắt nhìn thấy xe Thẩm Tương Tường, kêu lên.
“Đúng, ba về rồi.” Giang Noãn Đông mặc áo khoác cho con trai, vẫn còn sớm để đến vườn trẻ, chờ ăn sáng xong rồi mặc đồng phục cho bé.
Cuối năm công ty bận rộn túi bụi, thân là cấp trên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-phuc-vo-tren-giuong/79237/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.