Gần nữa, gần nữa, Lân Vương cao hứng nhắm mắt lại, chuẩn xác nhắm ngay đôi môi đỏ mọng kia….
Í, sao cảm giác không đúng nhỉ? Môi của nàng từ lúc nào trở nên khô ráo như vậy? Lân Vương mở mắt ra, nhìn thấy đôi mắt đầy phẫn nộ, hơn nữa cái mà mình hôn được, cư nhiên lại là ống tay áo nàng che ngoài miệng….
“Ặc….chuyện này…” Lân Vương xấu hổ nhìn mỹ nhân đang bốc hỏa kia, lần đầu tiên lắp ba lắp bắp nói không nên lời. trong lòng than vãn: Tiểu Tiểu à, nàng tỉnh rồi cũng không cần gấp, nàng không để ta hôn nàng cũng chả sao, nếu nàng dùng tay che miệng thì hay rồi…Như thế, ta xem như cũng hôn được ngọc thủ của nàng, cũng xem như không chịu thiệt thòi gì. Nhưng mà, sao nàng lại dùng tay áo để che miệng chứ? Muốn hôn môi lại hôn phải ống tay áo, nếu như truyền ra ngoài, một đời anh minh của Lân Vương ta đều bị phá hủy mất….
“Ngài muốn làm gì vậy?” Nhìn tên Lân Vương kia vẫn còn đang kề vào tay áo của mình, không cần nghĩ cũng biết vừa rồi hắn muốn làm chuyện gì. May mà mình đủ cảnh giác, nếu không đã bị hắn hôn trộm rồi. Tiểu Tiểu thầm cảm thấy may mắn, nhưng miệng thì làm bộ hỏi như không biết chuyện gì xảy ra.
“Ặc, Tiểu Tiểu, vừa nãy bên mép nàng có dính một hạt cơm, ta muốn giúp nàng lấy nó ra! Nàng tỉnh rồi à?” Lân Vương vẻ mặt lấy lòng nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn đầu óc mình chuyển biến đủ nhanh, phản ứng đủ linh mẫn.
Hạt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/589674/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.