hắn cũng muốn bảo toàn cảm tình với hoàng huynh, nhưng càng muốn bảo toàn nữ nhân của mình hơn….
_______________________________
Chuyện xấu lúc trẻ, khi nói ra thật đúng là có hơi xấu hổ một tẹo, nhưng Tiểu Tiểu vẫn nói hết một cách gian nan. Cứ tưởng rằng Lân vương sẽ trách móc nàng, không ngờ sau khi nàng nói xong hồi lâu, Lân vương cũng không lên tiếng, nàng ngẩng đầu, e ngại mà nhìn hắn, chỉ thấy hắn đang nhíu mày trầm tư, tựa như đang hồi tưởng gì đó…
“Tiểu Tiểu, từ bỏ đi, đừng điều tra về cha của Điểm Điểm nữa!” Lúc lâu sau, Lân vương mới tỉnh lại từ trong sự trầm tư của mình, hắn thở dài một tiếng, tại sao nàng lại xông vào đúng ngay cái ngày hôm đó thế chứ?
Nếu như khi đó biết có người xông vào, chỉ cần bảo ma ma trong cung kiểm tra đám nữ nhân kia, xem thử ai còn trinh trắng thì sẽ biết được cha của Điểm Điểm là ai rồi. Nhưng ngặt nỗi khi ấy không ai biết trong đó lại xảy ra chuyện như thế này. Giờ đã qua năm năm, mấy cái xác kia chắc đã rữa chỉ còn lại khúc xương thôi, mà hoàng huynh và Sóc vương, nếu như biết chuyện của Tiểu Tiểu, chẳng biết có để cho nàng và Điểm Điểm sống tiếp không nữa, suy cho cùng thì đây là sự sỉ nhục của cả hoàng thất cơ mà.
Nếu như điều tra, thì cũng rất khó để tra ra, trừ phi Tiểu Tiểu nhớ được tướng mạo của người kia. Nhưng cho dù có nhớ được, cũng chẳng có ích lợi gì nhiều, năm huynh đệ bọn họ tướng mạo rất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-tay-dat-ra-mot-bao-bao/615160/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.