Thời tiết dần trở nên mát mẻ hơn, cũng sắp bước sang tháng 10 rồi.
Thẩm Quân cầm cốc giữ nhiệt đi tới bình nước nóng ở tòa nhà phía Nam lấy nước, lại vô tình nghe thấy một giáo viên đang nói chuyện với chủ nhiệm lớp 16, về Hình Kính Dương.
Đại ý chính là Hình Kính Dương dạo này không biết làm sao, lên lớp một mực cúi đầu xem sách, tuy rằng đây cũng là một biểu hiện của việc không chú ý nghe giảng, nhưng tóm lại là đã bắt đầu để ý đến học tập.
Nghe được những lời này, Thẩm Quân đầu tiên là cảm thấy có chút cảm giác thành tựu, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn liền gửi cho Hình Kính Dương một tin nhắn:
“Lên lớp phải nghe thầy cô giảng bài, tài liệu tôi đưa cho cậu về nhà hẵng đọc.”
Chưa đầy một phút Hình Kính Dương đã trả lời:
“Thầy giảng còn không dễ hiểu bằng cậu, nghe không lọt.”
Cuối tin nhắn còn đi kèm một biểu tượng cảm xúc giận dữ, lông mày dựng ngược lên.
Thẩm Quân nhìn biểu tượng nhỏ kia, lại liên tưởng đến khuôn mặt của Hình Kính Dương, đột nhiên mỉm cười.
Không còn cảm giác thờ ơ, cũng không còn là phiền phức, Hình Kính Dương từ từ đen đếm niềm vui cho Thẩm Quân.
Vì một người mà cảm thấy vui vẻ.
Đây là một chuyện rất nguy hiểm.
Thế nhưng hắn không nhận thức được điều này.
Lễ Quốc khánh Thẩm Quân đi Thượng Hải liền mấy ngày, khi hắn trở lại Thẩm Dương, Hình Kính Dương đã biến mất.
Điện thoại không thông, người cũng không tới trường.
Mất liên lạc tới ngày thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-tuy/1764219/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.