Thời gian buổi sáng luôn trôi nhanh hơn buổi chiều, giờ nghỉ trưa, Thẩm Quân kéo Hình Kính Dương đến phòng thiết bị dụng cụ, bởi vì cậu là thành viên của đội thể thao trường nên ra vào rất thoải mái, không bị ai ngăn cản.
Lúc ăn trưa hôm nay, Hình Kính Dương để ý thấy trên tay Thẩm Quân không mang đồ vật gì, giờ chỉ có một mình hai người bọn họ, cậu cũng tìm không thấy.
Thẩm Quân ôm eo cậu, “Yên tĩnh một chút đi.”
Hình Kính Dương cùng hắn mười ngón đan xen, để Thẩm Quân cảm thụ xúc cảm kim loại trên tay cậu.
Thẩm Quân ngả người về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hỏi: “Cậu giỏi nhất cái gì?”
“Có ý gì?”
Thẩm Quân chỉ chỉ những vật dụng trong phòng, “Trong mấy thứ này cậu giỏi nhất là cái nào?”
“Cậu nói chuyện này à.” Hình Kính Dương cầm lấy tay Thẩm Quân đặt lên giữa hai đùi mình, “Tôi giỏi nhất là dùng chân…” Hình Kính Dương dán lên tai hắn, “Quấn lên lưng cậu.”
“Đừng đùa.”
“Không đùa.
Thực ra tôi chạy bộ cũng ổn.”
Thẩm Quân níu lấy eo Hình Kính Dương, sợ cậu trượt xuống, hỏi, “Đã bao giờ nghĩ đến chuyện thi vào đội tuyển thể thao chưa? Như vậy cậu sẽ được cộng điểm.”
“Không thích, liên quan đến điểm chác tôi lại thấy mệt mỏi.”
Thẩm Quân mở miệng, nhưng cũng không nói tiếp.
“Ầy, thì ra là ở đây.” Hình Kính Dương thò tay vào bên trong cổ áo Thẩm Quân, móc ra một sợi dây chuyền, phía trên treo một chiếc nhẫn.
“Tôi biết cậu sẽ mang nó mà.”
“Trong nhà không tiện.” Dây chuyền Thẩm Quân vốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuan-tuy/1764250/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.