Mọi người trong bữa tiệc đều gật đầu, sắc mặt đều không tốt.
Sự kiêu ngạo của Diệp gia đã ăn sâu vào xương tủy, quan hệ vinh nhục cùng hưởng. Dù người nhà có khó ưa, có sống tách biệt đến đâu, cũng không nên bị người ngoài bắt nạt.
Ngày hôm đó Phồn di nương quỳ trong sân cả đêm, lúc đầu còn khóc lóc thảm thiết, tóc tai rối bời. Sau đó bị bịt miệng, chỉ còn tiếng nức nở nghẹn ngào. Mẫu thân vẫn chưa nguôi giận, tịch thu sân của nàng ta, giảm bớt phần tiền chi tiêu hàng tháng của nàng ta. Khi làm những việc này, Phồn di nương chỉ cúi đầu nhìn, trong mắt chứa đầy oán hận và điên cuồng.
Diệp Mạn nép sát vào ta.
Nàng ấy đang run rẩy, gần như có thể dự đoán, sau này di nương sẽ trút những oán hận đó lên nàng ấy gấp bội như thế nào. Vừa định quỳ xuống cầu xin, liền bị ta nắm tay, cười tủm tỉm đi đến bên mẫu thân:
"Phồn di nương thật sự điên rồi, con thấy nên đưa nàng ta đến chùa trừ tà khí trong người."
"Mẫu thân, vừa vặn con sắp đi rồi, không bằng mẫu thân đón Mạn Mạn về nuôi đi. Dù sao cũng là con gái Diệp gia chúng ta, không thể cái gì cũng không biết, để người ta chê cười được."
Nàng ấy đã mười sáu tuổi, chưa định hôn ước. Mẫu thân lo lắng không dạy dỗ được. Nhưng đây lại là tâm nguyện cuối cùng của ta trước khi xuất giá, mẫu thân không nỡ từ chối ta, vẫn đồng ý.
Ăn cơm đến cuối bữa, Diệp Mạn gắp cho ta một miếng thức ăn.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-man-duong-dang-ho/529854/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.