Hành lang vắng vẻ, mơ hồ có thể nghe tiếng ồn ào trong đại đường dưới lầu.
Đào Mặc chậm rãi dựa vào khuông cửa ngồi xuống, một tay chạm đất, một tay ôm gối, tai và mắt đều chú ý sít sao đến động tĩnh bên trong phòng.
Bên cạnh có tiếng cửa mở ra, Lão Đào lộ ra nửa người, “Thiếu gia.”
Đào Mặc vội vàng đứng lên, “A, trễ thế này còn chưa nghỉ ngơi?”
Lão Đào nói: “Ta cũng đang muốn hỏi thiếu gia đây.”
Đào Mặc quay đầu nhìn ngọn đèn dầu trong phòng Cố Xạ, thấp giọng nói: “Chờ Cố Tiểu Giáp trở về, ta sẽ đi nghỉ ngay.”
Lão Đào nói: “Sao thiếu gia lại đứng ngoài cửa không vào trong?”
Đào Mặc cười khan nói: “Huyền Chi ngủ, ta tay chân vụng về, sợ sẽ quấy rầy y.”
Lão Đào nhìn hắn không nói gì.
Đào Mặc lúng túng cúi đầu.
Lão Đào thở dài, lui trở về phòng.
Đào Mặc lại ngồi xuống.
Lão Đào rất nhanh lại đi ra, trong tay cầm theo một tấm chăn, “Trên đất lạnh, thiếu gia lấy chăn mà ngồi.” Lão nói xong, đặt chăn lên mặt đất, đợi Đào Mặc đi qua, lại lấy một cái chăn khác ra, đắp lên người hắn.
Đào Mặc cảm kích nói: “Đa tạ.”
Lão Đào nói: “Cố công tử thụ thương, thiếu gia chớ nán lại quá muộn.”
Đào Mặc không rõ là ý gì. Cố Xạ thụ thương, hắn nên chăm sóc muộn chút mới phải, sao lại không nên nán lại quá muộn?
Lão Đào cũng không giải thích, quay trở vào phòng.
Đào Mặc ôm chăn ngồi đó, toàn thân từ từ ấm áp lên, cơn buồn ngủ cũng kéo tới. Giữa lúc hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thuc-nhu-bat-thuc-dinh/164527/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.